Máu Tình



Dọc bờ biển với những đợt sóng nhỏ không ngừng lăn tăn vỗ vào bờ, Thái Mi cơ thể nhợt nhạt hoàn toàn không chút sinh khí, gương mặt cô tái nhạt như người sắp chết. Sắc mặt Thái Mi dù không còn chút sinh khí, cơ thể cô mệt rã rời, sức lực cô cạn kiệt đến không thể nhấc chân lên nỗi. Sau lưng chiếc áo sơ mi trắng của Huy Vũ mà Thái Mi đang mặc trên người hoàn toàn đã bị màu đỏ của máu bao phủ. Thái Mi lê lết với mỗi bước chân nặng nề vẫn không buông thả Huy Vũ đang được cô choàng vai dìu đi.

Tuy nói là dìu đi nhưng lẫn cơ thể và ý thức của Huy Vũ đều hoàn toàn rơi vào trạng thái bất động. Huy Vũ chẳng khác nào như một con gấu bông nặng nề mà Thái Mi đang dùng hết sức lực ôm đi.

Phập… Một mũi dáo phóng xoẹt ngang qua người cấm chặt xuống nền cát khiến mỗi bước chân nặng nề của Thái Mi càng trở nên cuống cuồng. Phía sau cách đoạn khá xa với hai người Thái Mi là bốn tên thổ dân đang mỗi lúc một điên cuồng đuổi giết.

Vừa rồi khi Thái Mi vừa dìu Huy Vũ ra khỏi hang động, ngay khi cô đưa Huy Vũ núp vào một bụi cây lớn thì nhìn thấy bốn tên thổ dân xông vào trong. Thái Mi cảm thấy vẫn là mạng của cô và Huy Vũ quá lớn, nếu cô còn chậm trễ trong việc rời khỏi hang động thì có lẽ lúc này cô và Huy Vũ đã rơi vào tay bọn chúng. Hẳn là sẽ không bị bọn họ giết ngay mà sẽ mang cô và Huy Vũ về bộ tộc chặt đầu lấy thịt nướng lên làm điểm tâm rồi.


Thái Mi không dám chậm trễ, cô dìu Huy Vũ chạy thẳng về phía ngược lại với hang động. Nhưng vẫn là không thể thoát khỏi sự kiểm soát của đám người thổ dân, trong khoảng thời gian chưa được bao lâu, bốn tên thổ dân vừa rồi vào hang động trở ra đã nhanh chóng đuổi kịp Thái Mi.

Một người thương tích trầm trọng dìu đỡ một người đã rơi vào trạng thái mê man bất tĩnh, một cơ thể nhỏ bé nâng đở một cơ thể cao lớn. Không cần hình dung vẫn có thể thấy được Thái Mi không thể nào thoát khỏi bốn tên thổ dân phía sau. Một mũi dáo khác lại phóng ngang qua người rồi cấm thẳng xuống mặt đất, trái tim Thái Mi chưa kịp hạ nhịp lại như muốn nhảy dựng lên. Đôi chân vốn tưởng không thể nhấc lên nổi vẫn kiên cường tháo chạy thì lúc này cũng trở nên vô tích sự. Thái Mi còn tưởng rằng đôi chân của cô đã không còn liền với cơ thể của cô, nó mệt nhừ, rã rời thậm chí là nặng nề. Trong nháy mắt cả Thái Mi lẫn Huy Vũ cùng lúc ngã nhào xuống nền cát biển.

Đừng nói là vết thương đang đau như dao cắt mà cả cơ thể của Thái Mi cũng như tinh thần của cô đều hoàn toàn giao phó cho tạo hóa. Cô quay đầu sang bên nhìn Huy Vũ đang nằm bên cạnh, hắn lúc này chẳng còn biết gì nữa. Thái Mi thầm nghĩ nếu lúc này hắn không bị trúng độc, nếu hắn vẫn còn tỉnh táo, dù hắn không còn chút sức lực tin hẳn hắn vẫn sẽ bảo vệ cô đến cùng.

Đến lúc này Thái Mi mới nhận ra thì ra Huy Vũ rất xem trọng mạng sống của cô, tuy hắn không dùng lời nói nhưng hành động của hắn đã chứng minh tất cả. Cũng chỉ là do cô không hiểu hắn nên không đoán được tâm tư của hắn. Nếu không phải vì cô, chẳng phải lúc này hắn đang an toàn bên cạnh đám Hạo Nhân sao?

Thái Mi chuyển tầm nhìn về phía bốn tên thổ dân đã chạy mỗi lúc một gần về phía cô. Bọn chúng thấy cô và Huy Vũ nằm bất động trên bãi cát nên không còn phóng dáo mà chỉ chạy đến thật nhanh. Bốn tên thổ dân đó một khi đã đuổi đến nơi, chẳng cần biết bọn chúng sẽ dùng thủ đoạn gì đến cô và Huy Vũ, cô vẫn biết rằng mạng sống của hai người đã chấm dứt ngay tại hòn đảo này.

Thái Mi lại nhìn sang Huy Vũ, cũng chỉ là vào giây phút cận kề với cái chết, vẫn là lí trí con người sáng suốt hơn hẳn. Nếu Huy Vũ xem trọng mạng sống của cô hơn mạng sống của hắn, thì tận thâm tâm của cô tự lúc nào cũng đã xem mạng sống của hắn hơn hẳn chính mạng sống của cô.

Tiếng bước chân của bốn tên thổ dân mỗi lúc một sát lại gần, Thái Mi vội đưa mắt nhìn sang thì thấy một tên ngay trước mắt đã cầm ngọn dáo hung hãng với ánh mắt hận thù vung lên cao với tốc độ ngập tràn sát khí. Thái Mi hãi hùng, cơ thể yếu đuối không chút đối kháng nhưng vào giây phút này vẫn là kiên cường hơn tất cả. Cô xoay người một cái liền nằm lên cơ thể của Huy Vũ, hai cánh tay của cô ôm chặt lấy hắn. Cô đã nói rồi, có sống cùng sống, có chết cùng chết. Lần này cô sẽ tuyệt đối không yếu đuối như trước kia, cô không muốn bất lực cứ rương mắt nhìn anh trai rơi xuống vực. Hiện tại nếu Huy Vũ chết, cô cũng sẽ chết theo hắn.


Đoàn, đoàn, đoàn… Hàng loạt tiếng súng vang ra xé tan bầu không khí nặng nề, nhưng cũng xé tan sát khí đang tràn ngập khắp nơi. Thái Mi mở choàng đôi mắt, cơ thể của cô vẫn nằm trên người Huy Vũ nhưng đầu của cô lại ngoảnh nhìn về phía sau. Tiếng súng ầm vang chói tai không phải là thứ âm thanh đoạt mạng mà là âm thanh của sự sống. Đập vào mắt Thái Mi là Hạo Nhân, không phải, phải nói là Hạo Nhân dẫn đầu cả trăm người đang mang dáng vẻ sát thần chạy nhanh về phía cô.

Hạo Nhân, Chris, Lâm và Jushtin ánh mắt giận dữ cùng với sát khí như Diêm La Địa Phủ bắn tới tấp vào bốn tên thổ dân đang vươn cao ngọn dáo muốn đâm xuống hai người Thái Mi. Nhưng những ngọn dáo vẫn là lơ lửng trên không trung, cơ thể bốn tên thổ dân sau một loạt tiếng súng ầm vang chẳng khác nào những tổ ong khổng lồ đầy máu tanh.

Bốn tên lần lượt ngã nhào xuống trong ánh mắt hận thù, vẫn là đến giây phút cuối cùng, bốn người cũng không thể trả thù được cho người trong tộc. Cái chết thình lình kéo đến cũng chính là hận thù không thể hóa giải. Tộc người trãi qua nhiều thế hệ tưởng là hùng bá độc chiếm hòn đảo. Hàng trăm chiến binh kiêu hùng vẫn không phải đối thủ của bọn người xâm nhập.

“Thái Mi!... Thiếu gia!”

Đám Hạo Nhân chưa kịp lại gần đã vội gia tăng nét mặt hoang mang khi thấy khắp người Thái Mi ướt đẫm máu tươi, sắc mặt cô vô cùng nhợt nhạt, còn Huy Vũ với cơ thể không mặc áo, không thương tích nhưng lại đang nằm bên dưới cơ thể của cô lại nhắm mắt bất động một chỗ.


Ngày hôm qua khi đám Hạo Nhân chạy ra bờ đảo vốn định dùng thuyền bơm hơi bơi ngược sang nửa bờ đảo bên kia để tìm Huy Vũ và Thái Mi. Nhưng thuyền bơm hơi lại bị đám thổ dân da đỏ quỷ quyệt đã thả trôi ra biển. Đám Hạo Nhân không còn cách nào khác là trở lại vị trí tách rời giữa hai bên nửa hòn đảo. Nhưng khoảng cách lúc này là quá xa, cả đám người dùng súng bắn gãy rời những thân cây vững chắc, phải tốn rất nhiều thời gian và công sức mới có thể chặt những thân cây nặng nề bắt nối với nửa hòn đảo bên kia.

Sau khi đám người Hạo Nhân qua được nửa hòn đảo nơi lạc mất Huy Vũ và Thái Mi thì trời cũng đã vào lúc nửa đêm. Đoàn người vừa mệt vừa đói khát nhưng cảm giác hoang mang lo sợ khi không biết Huy Vũ và Thái


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận