Màu tường vi cho em

Edit: Annie

 
Chạng vạng, thành phố Z mưa rơi như thác đổ. Mưa tới chẳng hề có dấu hiệu nào, Trì Kiều lấy ô che nắng trong túi xách, vẫn chưa hoàn toàn bung ra, ô đã bị gió mạnh rít lên lật ngược. 
 
Trì Kiều chuyến này đến viện phúc lợi để phỏng vấn. Viện phúc lợi nằm ở ngoại ô, đi bộ hai mươi phút mới có trạm xe buýt. Mưa rơi rào rạt, dù là quay lại viện phúc lợi hay tiếp tục đến trạm xe buýt cũng không tránh khỏi bị mưa hắt ướt, nghĩ đến túi vải bố đựng máy ảnh của trường, nhìn trước nhìn sau, Trì Kiều chật vật chạy nhanh đến căn nhà mái tôn ven đường. 
 
Vẫn chưa tới sáu giờ, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, mây đen sà xuống thấp, tiếng sấm như rền vang bên tai. Mưa lớn lộp bộp rơi trên mái tôn, âm thanh giòn vang lạ thường. Khu vực này đang bị phá dỡ và di dời, mưa đuổi tới, ngay cả một bóng người cũng chẳng thấy, trừ ánh đèn đường bị gió thổi chập chờn, chỉ có mấy chiếc ô tô thi thoảng vụt qua lóe sáng. 
 
Đợi ước chừng mười lăm phút, rốt cuộc mưa cũng rơi chậm lại, mây đen tản ra, bốn phía dần dần sáng lên. Trì Kiều đang muốn giương ô che nắng rời đi, lại nghe được một tiếng phanh xe bén nhọn. 
 
Bên ngoài ngã ba đường cách đó năm mét, một chiếc ô tô màu đen bị bảy tám chiếc xe gắn máy chặn đứng lại, xe còn chưa dừng hẳn, bọn côn đồ đã nhảy xuống xe gắn máy, vây quanh. Chủ nhân chiếc ô tô không xuống xe, thấy bọn côn đồ đập cửa kính xe, Trì Kiều bấm 110, thấp giọng báo cảnh sát, vừa mới cúp điện thoại, cửa kính xe đã bị đập vỡ. 
 
Tài xế đã hơn năm mươi tuổi bị lôi xuống xe, một người trẻ tuổi vóc dáng cao gầy đi theo sau, tài xế chặn trước người anh ta, rút hết tất cả tiền mặt trong ví ra, cười đưa tới. 
 

Bọn côn đồ không giống như cần tiền, tên đứng gần tài xế nhất đẩy ông ta ra, kéo cổ áo người trẻ tuổi. Trì Kiều cảm thấy người trẻ tuổi này có chút quen mặt, nheo mắt lại nhìn kỹ mới phát hiện ra là bạn cùng trường, Lục Tầm. Lục Tầm rất nổi tiếng ở trường đại học Z, Trì Kiều biết anh ta nhờ mấy câu chuyện bát quái của đám nữ sinh. 
 
Lục Tầm giống như đang đi dự tiệc, trời nóng ba mươi lăm độ mà mặc áo sơ mi và cả bộ âu phục. Da của anh ta rất trắng, mặt mũi cũng hết sức anh tuấn, khí chất lạnh lùng hơn so với các nam sinh cùng lứa rất nhiều, không có dù chỉ một chút biểu cảm dịu dàng. Đối lập với người tài xế đang bối rối, trên mặt Lục Tầm không có chút hoảng hốt nào, hai tay đút trong túi quần, hờ hững nhìn tên côn đồ đang kéo cổ áo anh ta lớn tiếng chửi bới. 
 
Sự bình tĩnh của Lục Tầm đã chọc giận đám côn đồ, tên túm cổ áo anh ta giơ tay lên định đấm vào mặt anh ta, nhưng bàn tay còn chưa rơi xuống, hắn đã bị người đàn ông cao lớn lúc nãy vẫn im lặng đứng trong đám người kéo ra. Người đàn ông đó hẳn cầm đầu bọn côn đồ này, một cái liếc mắt, mọi người liền không manh động nữa, đồng loạt yên tĩnh lại. 
 
Đại khái Lục Tầm đã đắc tội ai đó, người đàn ông cao lớn thấp giọng, không nghe được bọn họ nói chuyện gì, khoảng nửa phút sau, một chiếc xe cảnh sát từ xa chạy lại. 
 
Đám côn đồ chỉ vào mặt Lục Tầm chửi mấy câu, cưỡi lên xe máy chuẩn bị rời đi trước khi xe cảnh sát tới. Đúng lúc này một con chuột không biết từ chỗ nào chui ra bò lên chân Trì Kiều, Trì Kiều cả kinh, không tự chủ được lui về sau một bước, đụng phải mái tôn. Tiếng động này quá lớn khiến Lục Tầm, tài xế và đám côn đồ đồng loạt nhìn sang. 
 
Trì Kiều cầm điện thoại di động trong tay, phát hiện đám côn đồ dữ tợn đang nhìn chằm chằm điện thoại của mình, đột nhiên chột dạ. 
 
Liếc thấy vẻ mất tự nhiên trên mặt Trì Kiều, hai tên côn đồ lập tức trợn mắt nhìn, chửi mấy câu không sạch sẽ rằng bảo sao cảnh sát tới nhanh như vậy. Xe cảnh sát đến gần hơn, Trì Kiều không hề sợ bọn họ, chỉ cúi đầu làm bộ không nghe thấy. 
 
Người đàn ông cao lớn quay đầu lại hỏi đồng bọn: “Còn chưa đi?”

 
Hai tên côn đồ nghe vậy liền giơ ngón giữa về phía Trì Kiều, hùng hùng hổ hổ nổ máy xe. 
 
Đám côn đồ vừa đi, tài xế lập tức đi tới nói lời cảm ơn. So với bọn côn đồ uy hiếp, Trì Kiều còn sợ người có tuổi khẩn khoản cảm tạ hơn, lập tức cười xua tay nói: “Thuận tay thôi ạ.”
 
Phát hiện ra Lục Tầm đứng trước xe đang nhìn chằm chằm mình, Trì Kiều nhìn lại, khuôn mặt vốn không có cảm xúc của Lục Tầm bỗng hiện lên chút cười, anh ta nói: “Cảm ơn.”
 
Câu “cảm ơn” này của Lục Tầm không có chút ý tứ cảm ơn nào, trong nụ cười cũng có chút châm biếm. Lúc cảnh sát xuống xe hỏi thăm sự việc, cái bộ dạng ‘chuyện không liên quan đến tôi’ của anh ta càng làm cho Trì Kiều không hiểu nổi, lấy lời khai xong cô liền rời đi. 
 

 
Trước hôm trường học chính thức nghỉ hè, Trì Kiều là người địa phương, tài xế trong nhà buổi chiều mới đến, cô cũng không vội vã dọn dẹp, xé túi khoai tây chiên, ngồi trên ghế nhìn hai người bạn cùng phòng chuẩn bị hành lý. 
 
Thấy lão đại lôi từng món quần áo hôm trước nhét vào tủ ra thử trước gương, Trì Kiều hỏi: “Bà làm gì vậy?”

 
Lão đại chọn xong quần áo, tới trước bàn Trì Kiều mượn cô thỏi son: “Lát nữa tôi muốn tới khoa luật trả SLR* cho Lục Tầm, anh ấy tới giờ vẫn chưa có bạn gái, biết đâu tôi lại là loại hình anh ấy thích, anh ấy vừa gặp đã yêu tôi thì sao!”
 
(*) SLR camera: Máy ảnh phản xạ ống kính đơn kỹ thuật số
 
“SLR không phải là mượn của đồng hương bà sao?”
 
“Anh ta đi du lịch cùng bạn rồi, bảo tôi đưa cho bạn cùng lớp của anh ta là Lục Tầm.”
 
Nào biết Lục Tầm bận nên đổi lịch hẹn từ giữa trưa thành 2h chiều, tàu cao tốc lão đại đặt cũng là lúc 2h chiều, thời gian không kịp, cô ấy không còn cách nào khác đành nuốt hận tặng cơ hội gặp mặt anh chàng đẹp trai có tiền độc thân vừa gặp đã yêu cho Trì Kiều. 
 
Nghe được câu “không cần cám ơn” trước khi đi của lão đại, Trì Kiều dở khóc dở cười. Nơi Lục Tầm hẹn cách ký túc xá rất xa, 2h chiều là lúc trời nóng nhất, cái loại chân chạy vặt lưng ướt đẫm mồ hôi này cô cũng chẳng dám mong chờ đâu. 
 
Lúc Trì Kiều chạy tới bãi đỗ xe khoa luật, Lục Tầm đã đứng đó, anh ta đang sóng vai nói chuyện với một người đàn ông cao cao dưới tán cây ngô đồng, chiếc Audi R8 đỗ bên cạnh. Khác với âu phục giày da hôm trước, Lục Tầm hôm nay mặc một chiếc áo ngắn tay rộng thùng thình và quần đùi, có vài phần hơi thở sinh viên. Người đàn ông cao cao bên cạnh anh ta lại hoàn toàn không ăn khớp với sân trường đại học, vừa thấy liền biết không phải sinh viên.
 
Đến gần hơn, Trì Kiều ngạc nhiên phát hiện người đàn ông đứng cạnh Lục Tầm chính là kẻ cầm đầu đám côn đồ hôm qua, hai người có vẻ rất quen thuộc, hẳn là người quen cũ…
 

Đứng cách không xa nên Trì Kiều nghe được gã cầm đầu đám côn đồ nói: “Tôi sợ bị lộ, trước đó đã không nói với đám người cùng đi là diễn trò cho người ta xem.” 
 
Lục Tầm ném điếu thuốc đi: “Rất thật, ba tôi tin.”
 
Cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Trì Kiều, Lục Tầm quay lại nhìn sang, khí chất của anh ta trong trẻo lạnh lùng, nhìn qua thì ổn định, nhưng tuyệt đối không phải loại người ôn hòa dễ chung đụng. 
 
Nếu không phải trên mặt Trì Kiều tràn đầy vẻ tôi đã nghe được bí mật khó lường, kinh ngạc vì bị bắt gặp tại chỗ, Lục Tầm có lẽ sẽ không nhận ra cô. Không biết vì sao cô chọc cười Lục Tầm, anh ta nắm tay đút túi quần, dựa vào cửa chiếc xe Audi trắng, hướng về phía cô huýt sáo. 
 
Lục Tầm vốn muốn tỏ vẻ không thèm để ý khi bị cô bắt gặp, không ngờ cô gái nhỏ mang vẻ mặt giật mình đi nhanh vài bước, cầm SLR ném vào tay anh, quay đầu liền đi. 
 
“Đây là ai vậy?”
 
Đợi Trì Kiều đi xa khoảng 20m, Lục Tầm mới thu ánh mắt lại, hồn nhiên cười một tiếng: “Anh không có ấn tượng sao? Cái người báo cảnh sát ngày hôm qua đó.”
 
“Trùng hợp vậy ư?”
 
Khuôn mặt trắng như sữa bò, chưa nói tới việc xinh đẹp hay không nhưng diện mạo trong trẻo dịu dàng, hơn nữa khắp người đều là hàng hiệu, điển hình của một cô công chúa nhỏ lớn lên trong nhà kính. Lục Tầm nghiêng đầu nhìn về phía kính chiếu hậu, anh giống người xấu vậy sao? Hại cô gái nhỏ bị dọa đến thế…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận