Màu tường vi cho em

 

 
Edit: Annie
 
Đêm nay, thẳng đến hai giờ sáng, Trì Kiều có thói quen ngủ sớm cũng không thể ngủ được. Vừa nhắm mắt, trong đầu cô sẽ hiện lên cái người đáng ghét ấy cùng cảnh tượng lúc tối. 
 
Cô lấy điện thoại ra lướt một vòng bạn bè và Weibo, ngược lại càng chơi càng tỉnh, mới vừa mở trang web chuẩn bị xem chương trình truyền hình, liền nghe được dưới lầu truyền đến một tiếng vang. Động tĩnh quá lớn, sàn nhà tựa như cũng rung rinh. 
 
Trì Kiều sợ hết hồn, lập tức nhảy xuống giường, xuống lầu xem chuyện gì xảy ra. Còn chưa tới nơi, cô đã thấy mẹ Tần đang gian nan dìu ba Tần đang nằm dưới đất lên trên ghế sa lon. 
 
Trì Kiều chạy nhanh qua giúp đỡ, ba Tần tuổi trung niên mập ra, hai mẹ con đều gầy, dùng hết hơi sức mới đưa được ông lên ghế. 
 
Ngửi được mùi rượu nồng nặc, Trì Kiều hỏi: “Ba lại đi uống rượu?”
 
Mẹ Tần “ừ” một tiếng, giúp ba Tần điều chỉnh tư thế ngủ một chút, để cho ông thoải mái hơn. 
 
Đây đã là lần thứ ba trong tuần ba Tần say đến bất tỉnh nhân sự được đưa về. Ba Tần có thói quen sinh hoạt rất tốt, không hút thuốc, nếu không phải dịp xã giao thì rất ít uống rượu. Người mập ghế nhỏ, ba Tần co ro nằm trên sa lon, nhìn rất khó chịu. 
 
“Ngủ trên sa lon ngày mai đứng lên sẽ đau lưng đau cổ, sao không để ba vào phòng ngủ?”
 
“Lúc ông ấy được đưa về cứ như vậy, gọi cũng không tỉnh, mẹ đỡ được ông ấy lên ghế đã không dễ dàng rồi, làm sao có thể đến phòng ngủ. Giờ này rồi, sao con còn chưa ngủ?”
 
“Xuống nhà uống nước.” Trên bàn có trà mới pha, hẳn là mẹ Tần pha cho ba Tần giải rượu. Trì Kiều rót một cốc, vừa uống vừa hỏi, “Tại sao mẹ cũng không ngủ?”
 
“Cả đêm nay mẹ đều không ngủ được, phải ở đây coi chừng ba, vừa mới ngủ gật một chút, ông ấy đã lăn từ trên ghế xuống.”
 

Thấy sự mỏi mệt trên mặt mẹ Tần, Trì Kiều nói: “Vừa lúc con cũng không buồn ngủ, có thể ở đây coi ba, mẹ đi ngủ đi.”
 
Mẹ Tần xoa xoa huyệt Thái dương: “Cơn buồn ngủ qua rồi, về phòng cũng không ngủ được, con mau lên lầu đi.”
 
Mỗi lần ba Tần say rượu, mẹ Tần cũng sẽ thức trắng đêm chăm sóc ông. Trì Kiều biết mình ở lại cũng không giúp được gì, liền đặt cốc thủy tinh xuống nói: “Vậy con lên đây.”
 
Trì Kiều đang muốn đứng dậy, chợt nghe ba Tần nói mớ, quay đầu lại thấy mi tâm ông nhăn lại thành chữ xuyên, cô không nhịn được hỏi: “Có phải công ty của ba xảy ra chuyện  gì rồi không ạ?”
 
Mẹ Tần “ừ” một tiếng: “Không phải công ty của ông ấy, là một người bạn của ba phá sản. Mấy năm trước vốn đầu tư của nhà chúng ta thiếu chút nữa bị rút đi, người này đã giúp ba con. Nửa năm trước ông ta không quay vòng vốn được, muốn ba con thay ông ta bảo đảm, ba con không nói hai lời liền đồng ý. Ông ta suy sụp lần này, bởi vì chúng ta là người bảo đảm, những món nợ kia liền chuyển tới trên người chúng ta.” 
 
“Rất nhiều sao?”
 
Mẹ Tần thở dài: “Rất nhiều.”
 
Không muốn bọn nhỏ phải lo lắng theo, mẹ Tần cười một tiếng, nói: “Cũng không phải là hết cách, ông ta nợ hơn một tỉ, nhưng còn có một tòa nhà. Nhà kia đại khái trị giá cũng được một tỉ, hiện tại nhà đã bị tòa án niêm phong, nếu như có thể tìm được người mua, sẽ theo như tỷ lệ chia cho các chủ nợ, chúng ta chỉ cần trả lại một chút cho ông ta.”
 
“Có thể tìm được người mua sao?”
 
“Coi như tạm thời không có người mua, nếu có ngân hàng chịu cho vay, cầm tòa nhà này thế chấp, cũng có thể rút ra trước một khoản. Bên tòa án nói, chỉ cần có ngân hàng chịu cho vay tiền, sẽ có thể bỏ niêm phong. Hôm nay ba con chính là ăn cơm cùng với người ở ngân hàng.”
 
Nhưng nhìn dáng vẻ của ba Tần, chuyện này tựa hồ không hề thuận lợi. 
 
Biết Trì Kiều suy nghĩ nhiều, mẹ Tần còn nói: “Số lượng lớn, ngân hàng cẩn thận một chút cũng là bình thường. Ngân hàng này không được còn có ngân hàng khác, luôn có biện pháp thôi. Chờ chuyện này giải quyết xong, ba sắp xếp ngày nghỉ, người một nhà chúng ta ra ngoài chơi nửa tháng.”
 
Trì Kiều gật đầu một cái. Điều hòa phòng khách lạnh, cô tới phòng ngủ cầm tấm chăn mỏng ra cho mẹ Tần, rồi sau đó mới trở lại trên lầu. 
 

Mấy ngày sau, Trì Kiều lưu ý quan sát một chút, sắc mặc ba mẹ Tần ngày càng kém, sợ rằng lần này cả nhà thật sự gặp chuyện nan giải. Mặc dù cảm thấy ba Tần sẽ giải quyết, lo lắng cũng vô dụng, Trì Kiều vẫn không thể nào không để ý. Ngay cả Tần Úy không tim không phổi cũng nhận ra được bầu không khí trong nhà không đúng, kéo cô sang một bên dò hỏi. 
 

 
Hai ngày sau, khoa pháp luật họp, vẫn là vì chuẩn bị cho chương trình tới. Lục Tầm hi sinh giấc ngủ tới tìm Trì Kiều, kết quả cô xin nghỉ. Bánh bao nhỏ tránh mặt anh?
 
Khi mới tới Lục gia, anh không muốn nói chuyện với người khác, ba cho rằng anh cẩn thận, nói với anh lần nữa, ông ấy vất vả nửa đời người kiếm được phần gia sản này chính là để mình sống tự do. Là con trai của ông, muốn nói gì muốn làm gì đều có thể làm, không cần nhìn sắc mặt bất kì ai, không cần lấy lòng bất kì kẻ nào, mình thoải mái là nhất.   
 
Mặc dù anh không thích người cha nửa đường xuất hiện này, nhưng ở điểm ấy hai người lại hoàn toàn giống nhau. Trước khi tới Lục gia, dù là nghèo đến mức cả thịt với đường không thể thích ăn là được ăn, cậu nhóc anh cũng chưa từng nhìn sắc mặt ai, càng không vì muốn cái gì mà đi lấy lòng người. 
 
Làm chuyện muốn làm, nói lời muốn nói, cảm giác của bản thân là nhất, ghét ai là chẳng hề nể mặt —— tính tình này không phải chưa từng hại anh ăn thiệt thòi, bởi vì không muốn kìm nén bản thân, anh chưa bao giờ cảm thấy làm vậy có vấn đề gì. Có lẽ chính bởi suy nghĩ như vậy, hành động theo bản năng, anh động lòng liền trực tiếp hôn, không lo lắng nhiều. Hôm nay người ta không để ý đến anh, anh ngẫm lại mấy ngày, thật sự hối hận rồi.
 
Thật ra thì nếu thấy Trì Kiều, anh cũng không biết nên làm gì. Sai là ở anh, nhưng bộ dáng khom lưng quỳ gối cầu xin bạn nữ để ý đến mình của một vài nam sinh anh nhìn đã không được tự nhiên, càng không học theo nổi. 
 
Thật là nan giải.
 

 
Suốt một tuần trời, trừ lúc đi trung tâm tiếng Anh làm thêm, Trì Kiều đều ở trong nhà cùng mẹ đọc sách. Tính cách Tần Úy giống như ba, lòng rất bao dung, sau khi biết cảnh ngộ của gia đình, chỉ buồn một chút rồi nói còn có ngôi nhà, không phải sợ. Ba Tần cũng rộng rãi như vậy, buồn thì vẫn buồn, nhưng cơm ăn không ít, cũng không mất ngủ, còn cười nhạo ngược lại mẹ Tần không có tiền đồ, không thể gánh chịu chuyện này. 
 
Trì Kiều cảm thấy mình mới là người không có tiền đồ nhất nhà, đã lâu như vậy, biết rõ Lục Tầm sẽ không ra ngoài lúc hai giờ mà vẫn không dám tới trường. 
 
Thật ra cô rất có hứng thú với hoạt động lần này của Trung tâm tư vấn pháp luật, bởi vì sợ gặp người nào đó mà không tham gia, thật ngu ngốc. Cái người ngả ngớn khốn kiếp kia là Lục Tầm, vô liêm sỉ cũng là anh ta, cô là bên bị bắt nạt, tại sao phải trốn anh ta? Lần này coi như cho qua, hoạt động lần sau nhất định cô sẽ tham gia, nếu gặp anh ta thật cũng tuyệt đối không chạy, cô đâu có làm gì sai. 
 
Đã chuẩn bị tâm lí thật tốt rồi, vậy mà chiều muộn ngày hôm sau bất ngờ gặp Lục Tầm, phản ứng đầu tiên của Trì Kiều vẫn là xoay người chạy trốn. 

 
Mẹ Tần vốn không thích xã giao, nhưng gần đây trong nhà gặp chuyện không nhỏ, bà nghĩ ra cửa nhiều hơn có lẽ sẽ có cơ hội biết thêm một vài vị phu nhân có tiền, nói không chừng có thể gặp người muốn đầu tư, đồng ý mua căn nhà kia. Nhận được điện thoại của bạn, bà lập tức đồng ý tham gia buổi tụ họp. 
 
Trước khi ra cửa, người bạn này lại gọi điện nói mẹ chồng bà ta không thoải mái, phải đưa người tới bệnh viện, mình không đi được. Mẹ Tần không muốn lãng phí cơ hội, lại sợ không quen biết ai sẽ lúng túng, vì thế gọi hai cô con gái cùng đi. 
 
Địa điểm tụ họp ở một căn biệt thự ngoại ô. Sau khi mẹ Tần suôn sẻ nói chuyện với các phu nhân khác, Tần Úy liền kéo Trì Kiều ra ngoài tập lái xe. Mấy ngày trước cô nàng đụng phải gờ đường, nổ lốp bánh xe trước bên trái. Ba mẹ Tần lo lắng cô tay chân vụng về, cấm chỉ cô lái xe một mình ra cửa lần nữa. 
 
Nơi này xa xôi, ít người ít xe, rất thích hợp để tập lái. Tần Úy và Trì Kiều vừa mới ra trước cổng biệt thự liền gặp được Lục Tầm đang đỗ xe ở đối diện.
 
Tóc Lục Tầm vốn là màu nâu khói, một tuần không gặp đã đổi thành màu xám bạc. Tần Úy thích nhất màu này, luôn muốn nhuộm, vừa thấy anh liền chạy tới, nhưng bị Trì Kiều kéo lại.
 
“Em làm gì vậy? Tóc của anh ta thật sự đẹp quá, chị đi hỏi xem anh ta làm ở chỗ nào. Nhưng mà cũng bởi vì người đủ đẹp trai, nếu thay bằng một tên xấu xí mang màu tóc này nói không chừng sẽ giống yêu quái.”
 
“Đã nói chị đừng để ý đến anh ta nữa.”
 
Lúc này Tần Úy mới nhớ lại chuyện lúc trước: “Thế anh ta rốt cuộc đắc tội em như thế nào? Chị thay em mắng anh ta.”
 
Giọng Tần Úy lớn, lúc nói lời này vừa vặn Lục Tầm đang tới gần, một chữ cũng không bỏ sót. 
 
Trì Kiều vừa thấy anh, theo bản năng liền muốn chạy, nhưng mà lại bị Tần Úy kéo, đi không xong. 
 
Dáng vẻ Tần Úy rất giống phụ huynh đưa học sinh tiểu học tới trường lý luận, nghe được cô ấy hỏi mình đã làm gì, Lục Tầm không đáp, chỉ cười nhìn về phía Trì Kiều. 
 
Trì Kiều rũ mắt không nhìn anh, xụ mặt ép lôi Tần Úy đi, nửa tiếng sau cô đều như hình với bóng với Tần Úy. 
 
Đối với Lục Tầm mà nói, ở chỗ này gặp nhau quả thật là niềm vui ngoài ý muốn, dĩ nhiên không thể bỏ qua. Nhưng bánh bao nhỏ vẫn luôn dính lấy chị gái, anh muốn xin lỗi cũng không tìm được cơ hội. 
 
Suy nghĩ chốc lát, anh gọi cho Chương Dương, đọc một dãy số cho anh ta, muốn anh ta gọi vào số này. 
 
Chương Dương nghĩ không ra, hỏi: “Đây là số của ai, cần tôi nói gì?”

 
“Tùy ý đi, nói nhiều một chút, ít nhất mười phút, sẽ cảm ơn anh sau.”
 

 
Tần Úy đang tập lái xe, điện thoại rung một cái, thấy màn hình hiện tên, cô nàng choáng váng đang muốn hét lên, chợt nhớ Trì Kiều bên cạnh ghét nhất là Chương Dương, liền chịu đựng kích động muốn nhảy dựng lên, bỏ điện thoại đang rung vào túi, nói: “Chị đi toilet, em ở đây chờ nhé.”
 
“Em cũng đi, ai gọi điện thoại tới vậy?”
 
“Điện thoại quấy rối ấy mà. Đi cái gì, em đừng đi, chị sẽ về nhanh thôi, thừa dịp chỗ này vắng người em cũng tập xe một chút đi, lâu như vậy không lái sẽ quên đấy.”
 
Trì Kiều lười nói đi nói lại, liền đồng ý. 
 
Sau khi Tần Úy rời đi, Trì Kiều nhắn mấy cái Wechat, mở cửa ghế phụ ra, xuống xe. Cô đang muốn ngồi vào ghế lái thì một cái tay từ phía sau đã đóng lại cửa xe đang mở một nửa. 
 
Vừa quay đầu lại thấy Lục Tầm, Trì Kiều sợ hết hồn. 
 
Lục Tầm sợ Trì Kiều chống cự, lui về phía sau một bước, đứng trong khoảng cách xã giao, cười nói: “Em đừng sợ, anh chỉ muốn xin lỗi.”
 
“Ai sợ chứ?”
 
Trì Kiều mạnh miệng, trên mặt lại hiện lên căng thẳng rõ ràng. 
 
“Em không sợ anh tại sao vừa thấy anh liền chạy?” Lục Tầm thu lại nụ cười, trịnh trọng nói, “Chuyện lần trước anh xin lỗi.”
 
“Lần trước cái gì! Tôi và anh không quen biết. Không muốn nói chuyện với rác rưởi có được không?”
 
Lục Tầm ngớ ra một lúc mới hiểu được rác rưởi trong miệng Trì Kiều ý chỉ mình, lại là cái loại phản ứng khi động vật nhỏ gặp phải thiên địch này, rõ ràng căng thẳng muốn chết còn cậy mạnh, thật sự rất đáng yêu. 
 
Lục Tầm rất muốn cười, nhưng lo lời xin lỗi chân thành bị cô nghi ngờ, gượng nhịn xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận