Lục Tầm nhanh chóng gửi địa chỉ quán bar của Chương Dương, Trì Kiều đã tắm rửa thay đồ ngủ, ra ngoài đương nhiên phải thay lại lần nữa, cô sửa soạn nhanh, chỉ mất hai mươi phút, nhưng vừa đẩy cửa phòng ra đã thấy ba Tần mẹ Tần còn ở phòng khách, lại quay trở về.
Lúc này đã gần mười một giờ, thấy cô ra ngoài ba mẹ Tần nhất định sẽ hỏi, lại gây ra động tĩnh lớn bị Tần Úy phát hiện, nói không chừng còn đòi đi theo. Bị uất ức phải đưa chị gái theo nói lý lẽ, Lục Tầm sẽ càng xem thường cô.
Trì Kiều đợi thêm nửa tiếng, đợi mẹ Tần tắt tivi, mới rón rén đi xuống lầu. Vừa ra tới cửa đã thấy xe của Lục Tầm đậu ở bên ngoài, Trì Kiều hơi ngơ ngác, đi xuống bậc thang.
Lần này Lục Tầm lái một chiếc SUV, xe cao, tiếng động cơ lớn, trong lúc nhất thời anh không để ý Trì Kiều tới gần. Lục Tầm dựa vào ghế lái, cửa sổ xe bên cạnh hạ xuống, cánh tay anh rủ xuống bên ngoài cửa sổ xe, ngón trỏ gõ nhẹ vào cửa xe, thân người cao gầy trắng nõn, ngón tay cũng gầy, trắng, thon dài, trời sinh bộ dáng thiếu gia ỷ thế hiếp người, Trì Kiều cắn môi dưới, lên tiếng gọi anh: “Lục Tầm.”
Nghe câu này, Lục Tầm đang thất thần quay đầu lại nhìn cô, thấy cô nghiêm túc cau mày, cười xùy, đẩy cửa xe ra, đạp chân đạp bước xuống.
“Ngay trước chỗ đông người mắng anh hai lần còn không hết giận?”
“Hôm nay anh nói bậy trước mặt nhiều người như vậy, là muốn trả thù tôi sao?”
Lục Tầm vốn muốn nói “Anh sợ em hiểu lầm anh và Vu tiểu thư”, sau khi nghe được câu này, hỏi ngược lại: “Anh trả thù em?”
“Chẳng thế thì là gì? Sao anh ở trước mặt người khác làm tôi khó chịu, là cảm thấy tôi bị ức hiếp cũng không dám nói ra, lúc nào cần có thể tùy ý lấy ra làm lá chắn sao?”
Lục Tầm lấy hộp thuốc lá trong túi quần ra, rút một điếu cầm trong tay vuốt vuốt, chốc lát sau mới hỏi: “Em cảm thấy anh cần em ngăn chặn cái gì? Vì sao trả thù em?”
“Bởi vì lần trước tôi đánh tài xế của anh và Chương Dương, còn đánh anh. Anh không muốn xem mắt, cho nên lấy tôi ra để lừa gạt người nhà anh.”
Lục Tầm trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên “Ừ” một tiếng, gật đầu tỏ vẻ tán thành: “Em nói rất đúng. Hai nguyên nhân đều có, dù sao cũng không phải là thích em.”
Bởi vì người nhà, vốn dĩ tâm trạng tối nay của Lục Tầm đã kém đến cực điểm, nhận được điện thoại của Trì Kiều, lại vui vẻ lên, đợi lâu cũng không thấy cô, không kiềm được bản thân chạy tới.
Anh đoán được Trì Kiều sẽ tức giận. Da mặt cô mỏng, anh ở trước mặt nhiều người như vậy lấy lòng cô, cô nhất định sẽ tức giận, nhưng không ngờ cô lại cho là anh ở trước mặt mọi người nói thích cô là cố ý đồ.
Lúc trước cô có mắng anh như thế nào anh cũng không tức giận, anh cho rằng đó là cô giận lẫy, đến giờ mới hiểu được cô thực sự nghĩ như vậy, thật sự cảm thấy anh là một người tâm kế, ngấm ngầm tranh giành gia sản với người nhà, tùy tiện gần gũi với nữ giới, lấy cô gái đễ bắt nạt ra ngăn cản những thứ không cần.
Nếu như cô bởi vì anh hôn cô, tức giận bởi vì anh thổ lộ trước mặt mọi người, anh sẽ kiên nhẫn giải thích, ngay cả khi anh không bao giờ bận tâm đến việc giải thích cho mình. Nhưng cô không thích, không phải là một hành vi hay một câu nói, mà là con người anh, thế thì còn gì để nói đây.
Lục Tầm ném điếu thiếu hút dở vào thùng rác, nhìn vào mắt Trì Kiều, nghiêm túc nói “Thật sự xin lỗi”.
Trên mặt Lục Tầm không có biểu cảm gì, cũng không tức giận không nói đạo lý, trong lòng Trì Kiều lại sinh ra một loại cảm xúc không diễn tả được, đến khi anh ngồi vào xe, khởi động, Trì Kiều mới nhận ra mình đang áy náy. Vừa rồi có phải cô có hơi quá đáng hay không? Có hơi gây sự không?
Thật ra cô cũng chỉ là con nuôi, người này làm chuyện đáng ghét như vậy, cô chẳng qua chỉ nói anh vài câu đã cảm thấy hối hận.
Tính cách Trì Kiều ôn hòa, hầu như không tranh cãi với ai, bởi vì Lục Tầm mà đã phiền não suốt cả ngày. Tối hôm sau, ba Tần vốn dĩ ngày nào cũng ra ngoài xã giao hiếm khi xuất hiện trên bàn cơm, bầu không khí trong nhà lắng lại nhiều so với ngày thường, từ trước đến nay Tần Tâm Khoan chỉ ăn nửa bát cơm đã tiến vào thư phòng.
Ba mẹ Tần không muốn bọn nhỏ lo lắng, mấy lần Tần Úy và Trì Kiều hỏi đã xảy ra chuyện gì, bọn họ đều chuyển chủ đề. Sau khi ăn xong, Tần Úy lặng lẽ xuống lầu nghe lén một giờ đồng hồ, mới biết rõ chân tướng sự việc.
Ngay khi trở lại lầu hai, cô liền nói tin tức cho Trì Kiều nghe: “Ba bảo tên khốn kia không thể bán nhà, ngân hàng lại không chịu cho vay, bỏ trốn rồi.”
“Chú Ngô bỏ trốn? Ông ấy đi đâu?”
“Ông ấy không nghe điện thoại, không liên lạc được. Có người nói ông ấy đi Vân Nam rồi, muốn từ đó qua Myanmar. Ông ta đã bán nhà xem ra không phải chuyện đùa, chạy thẳng đi luôn, có thể chúng ta sắp thảm rồi. Ông ta đổ nợ liên lụy nhiều người tán gia bại sản như vậy, không bắt được ông ấy, sẽ tới tìm ba. Ông ta đã vay hai nghìn vạn từ chú Phương, chú Phương tìm đến ba, nếu không trả tiền, lập tức lấy thẻ tín dụng của ba mua một chiếc xe hơn một trăm vạn. Tên khốn kia trước khi chạy trốn còn vay nặng lãi tám mươi vạn, nói là có người muốn mua nhà, ông ta lấy tiền để tạo quan hệ, ba tin, lại thay ông ta đảm bảo, kết quả ông ta nhận được tám mươi vạn liền biến mất. Vì trả số tiền kia, mẹ đã lấy hết toàn bộ tiền tiết kiện ra, còn lấy của ông bà ngoại mười vạn.”
Trong lòng Trì Kiều căng thẳng, hỏi: “Ông ta bỏ trốn, nhà vẫn còn đó, sau khi ông ta rút tiền, tám mươi vạn và tiền xe còn có thể lấy lại không?”
“Em không hiểu à, không liên lạc được với ông ta, tài sản của ông ta, chẳng hạn như tòa nhà kia là không thể động tới, theo như thủ tục thì vài năm cũng thanh toán không hết. Tám mươi và và hơn một trăm vạn chỉ là số lẻ, đám chủ nợ của ông ta có lẽ không muốn đợi, tin tức ông ấy chạy trốn tản ra ngoài, ngày mai người ta sẽ đi tìm ba.” Thoáng thấy vẻ mặt của em gái, Tần Úy lại an ủi, “Chắc chắn sẽ có cách, chúng ta lo lắng cũng vô dụng.”
“Họ Ngô này vừa chạy, bao nhiêu người phải cùng chết với ông ta, ai cam tâm bị phá sản? Nhất định sẽ nhắm vào ba không tha, muốn ép tiền ra. Chúng ta gần đây nên ít ra ngoài thường xuyên, chỗ em làm việc bán thời gian tốt nhất nên xin nghỉ, liên quan đến tính mạng người nhà, vạn nhất bọn họ làm chuyện cực đoan!”
Tính cách Tấn Úy giống với ba Tần, mặc dù thích khoa trương, nhưng thật sự thông minh cẩn thận, cho nên lúc gặp chuyện, chị gái nói gì Trì Kiều đều nghe.
Trì Kiều đã xin nghỉ, ba bốn ngày liền đều ở trong nhà không ra ngoài. Tần Úy vẫn luôn không ở yên được cũng giống vậy. Họ cũng không hỏi ba mẹ sự việc tiến triển thế nào, nhưng hình hình nghiêm trọng đến mức nào, dựa theo bầu không khí trong nhà có thể nhận ra được.
Kỳ thật khủng hoảng như vậy trước đây cũng không phải chưa từng gặp qua, khi hai cô còn học trung học, chuỗi vốn của ba Tần gặp vấn đề, ông vì tìm đường sống, chỉ cầm vẻn vẹn số tiền số tiền báo EMBA của đại học Z, chương trình học này đều là người thành công, triển lãm đường phố lúc đó được xem là hạng mục hấp dẫn mọi người, có thể thu hút sự đầu tư của bạn cùng lớp. Năm đó ba Tần nắm bắt cơ hội triển lãm đường phố, và nhờ có sự giúp đỡ của chú Ngô mới có thể từ chết sống lại.
Trước khi tới Tần gia sống, Trì Kiều vẫn cảm thấy cuộc sống của người giàu rất nhẹ nhàng, thấy ba Tần gian khổ mới biết được, nếu muốn sống thoải mái, phải chịu càng nhiều áp lực hơn nữa. Cho nên dù là công việc kinh doanh trong nhà càng lúc càng lớn, ba mẹ Tần xem cô như con ruột, cô cũng không dám lười biếng việc học, càng không dám tiêu xài phung phí.
Cô và Tần Úy đều thi được vào trường nổi tiếng, cho dù lần này trong nhà thật sự phá sản, sau khi họ tốt nghiệp cũng tìm được công việc tốt, người trong nhà cũng sẽ không quá khổ cực. Nghĩ tới kết quả xấu nhất, Trì Kiều ngược lại không còn lo lắng.
Trung tâm trợ giúp pháp lý của trường muốn đi đến một huyện nghèo trong tỉnh để thực hiện các hoạt động xúc tiến pháp luật, các phóng viên báo trí và truyền hình cũng đi, Trì Kiều là một người học báo chí, đương nhiên muốn tham gia. Nhưng Tần Úy sợ không an toàn, bảo cô gần đây hạn chế ra ngoài, cô không muốn khiến ba mẹ Tần thêm phiền toái, cho nên rất do dự. Trong nhóm yêu cầu các sinh viên muốn tham gia đăng ký trước thứ năm, cô lần lữa vẫn chưa quyết định.
Tối thứ tư, ba Tần không về nhà, gọi điện thoại bảo ba mẹ con đến nhà hàng chờ mình tan tầm, nói đã đặt chỗ xong.
Nhà hàng này rất đắt, trên đường đi Trì Kiều và Tần Úy nghe mẹ Tần nói mới biết được, khuya hôm trước ba Tần mời người trong ngân hàng ăn cơm đúng lúc gặp ba Lục Tầm ở khách sạn này, không biết sao ba Lục Tầm lại nhận ra ông, còn chủ động ngồi xuống hàn huyên vài câu. Phía ngân hàng vốn dĩ năm lần bảy lượt nói còn phải xem xét, sáng hôm sau đã gọi điện thoại tới nói chuyện cho vay không có vấn đề gì, hẳn là nể mặt ba Lục Tầm.
Sau khi hoàn tất khoản vay, ba Tần đã ngay lập tức liên lạc với người thân ở quê nhà của chú Ngô, nhờ người thân cố gắng tìm ông ấy, đến xế chiều hôm nay, biết rõ mọi chuyện đã có chuyển biến tốt, chú Ngô cuối cùng cũng mở lại điện thoại, sau khi xin lỗi, nói hai ngày tới sẽ nhanh chóng trở lại.
“Chuyện lớn đối với chúng ta mà nói, người ta nói một câu đã có thể giải quyết.” Thở dài một hơi, đối mặt với Trì Kiều, nghe nói Trì Kiều cũng không đồng ý đáp lại Lục Tầm, ba Tần lại có chút xấu hổ.
Trì Kiều không cảm thấy đó là một gánh nặng, khi cô học trung học Tần gia gặp biến cố, mẹ Thời Dự từng nói Tần gia không nên nhận nuôi cô, tức giận cho nên không thuận lợi, những lời này mẹ Tần chưa từng nhắc lại với cô, chỉ là cô tình cờ nghe được, luôn nhớ đến bây giờ. Ba Lục Tầm chịu giúp đỡ, có lẽ là đã hiểu lầm quan hệ giữa cô và Lục Tầm, cho dù là vì lý do gì, lần này cũng hoàn toàn là nhờ vào gia đình Lục Tầm hỗ trợ, có phải cô cũng nên đi cảm ơn anh?
Tối nay từ nhà hàng trở về, Trì Kiều muốn gọi điện thoại cho Lục Tầm, cũng không biết nên nói từ đâu trước, do dự cả buổi cũng không ấn vào dãy số. Mở Wechat ra thấy trong nhóm Trung tâm hỗ trợ pháp lý có tin tức, liền bấm vào xem.
Trong nhóm đã công bố danh sách các sinh viên đến các huyện nghèo vào cuối tuần, hỏi liệu có bỏ sót ai hay không, biết rõ chuyện trong nhà đã giải quyết xong, Trì Kiều đăng ký trước. Nhấp vào danh sách, có tên của cô, nhưng lại không có Lục Tầm.
Lục Tầm cũng vừa nhìn vào danh sách này, thấy tên của Trì Kiều, anh đã trầm mặc mười lăm phút. Cuối cùng vẫn kín đáo gửi Wechat cho bạn xác nhận “Không đi”.
Sáng thứ bảy, các sinh viên tham gia hoạt động này sẽ gặp nhau ở trường và đến huyện nghèo bằng xe buýt. Tám giờ tập hợp, bảy giờ ba mươi Trì Kiều đã đến, sau khi ăn sáng xong, cô ngồi trên xe buýt. Đang muốn đeo tai nghe ngủ bù, cô nghe thấy các bạn cùng lớp phía sau nói: “Tôi đi, Lục Tầm cũng đi?”
Bạn học bên cạnh nghe vậy cũng nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ: “Lục thiếu gia sẽ chạy xe ra đây?”
Quay đầu lại thấy xe của Lục Tầm dừng ở bên ngoài cách hơn mười thước, Trì Kiều hơi do dự, đi xuống xe buýt.
Sau khi nghĩ kỹ lý do giải thích trong lúc qua đường, cô gõ cửa sổ ghế lái, không ngờ cửa xe hạ xuống, ngồi bên trong cũng không phải Lục Tầm, mà là một cô gái xinh đẹp.
Trì Kiều nói xin lỗi, chuẩn bị rời đi, chỉ thấy Lục Tầm đã đi tới, Lục Tầm liếc nhìn Trì Kiều, đưa đồ cầm trong tay cho cô gái xinh đẹp, dặn dò: “Lái xe cẩn thận, xe này anh còn chưa từng cho người khác lái đâu đấy.”
Sau khi cô gái xinh đẹp lái xe rời đi, Lục Tầm mới nhìn Trì Kiều vẫn đứng ngây người tại chỗ, anh mặt không đổi sắc hỏi: “Em tìm tôi?”
Trì Kiều khẽ gật đầu: “Đến cảm ơn anh.”
“Cảm ơn tôi cái gì?”
Trì Kiều giải thích ngắn gọn về chuyện đã qua, Lục Tầm có hơi kinh ngạc. Chuyện này anh hoàn toàn không biết, tám phần là ba anh nghe cô lớn nói về Trì Kiều, để tâm thăm dò, lão già này thật đúng là hết nói nổi.
Dừng một chút, Lục Tầm hỏi: “Đây cũng xem như một sự giúp đỡ lớn, em chuẩn bị cảm ơn tôi như thế nào?”
Trì Kiều không nói gì, từ trước đến nay cô không thích nợ ân tình của người khác, người khác tốt với cô một, cô nhất định phải trả lại ba, nhìn thấy cô gái vừa rồi, những gì cô đã chuẩn bị nói cũng không thể nào nói ra được.
Không đợi được Trì Kiều trả lời, Lục Tầm bỗng nhiên nói: “Đó là em gái của anh, Lục Tây Ninh. Đợi lát nữa sợ không bắt kịp xe buýt, em ấy đưa anh tới trường.”
Đi tàu điện ngầm hay bắt taxi là được rồi, còn bắt em gái đưa đi, đúng là thiếu gia… Trì Kiều cắn môi dưới, nói: “Nếu như sau này anh có cần, ví dụ như không muốn xem mắt gì đấy, có thể lấy tôi ra làm bình phong.”
Lục Tầm hơi ngơ ngác, nở nụ cười. Anh cúi sát người vào Trì Kiều, nhìn cô chằm chằm một lúc, trầm giọng nói: “Ý em là, sau này anh có thể thoải mái chọc ghẹo em?”