Trì Kiều đã quen với việc chăm sóc mọi người, nhân nhượng với người khác, vì người khác mà chịu thua thiệt, nhưng việc được người khác chăm sóc cùng nhân nhượng đối với cô mà nói là một gánh nặng, ai đối tốt với mình, Trì Kiều nhất định phải trả lại gấp ba lần mới cảm thấy yên tâm... Lục Tầm cũng không hoàn cảnh như thế nào mới hình thành nên một con người có tính cách như vậy, nhưng có chút ... Anh nghĩ một lát mới có thể tìm được từ hình dung chính xác, anh có chút đau lòng.
Người xung quanh mình như thế nào, Lục Tầm chưa từng để ở trong lòng, giờ phút này cảm giác đối với anh mà nói thực xa lạ.
"Ở đây khá tốt, nếu em mệt vào bên trong ngủ trước đi." Thấy Trì Kiều không có ý đi đến, Lục Tầm đột nhiên rơi vào cảm xúc xa lạ, lại một lần nữa châm thuốc.
Trì Kiều gật đầu: "Vậy tôi đi ngủ trước, cửa không khóa, anh mệt thì vào nghỉ ngơi."
Sau khi đóng cửa lại, trong lòng cũng không còn gánh nặng nữa, Trì Kiều rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Hôm nay cô quá bận rộn, kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần, ở trong một môi trường hỗn loạn như vậy ngủ thẳng tới rạng sáng. Khi tỉnh dậy, ngước mắt nhìn lên trần nhà nửa phút mới nhớ ra mình đang ở nơi nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Tầm đang ngồi trên ghế dựa lưng vào giường, nhắm mắt nghỉ ngơi, đôi chân dài gác lên bàn. Nghe thấy động tĩnh phía sau, anh ngồi thẳng dậy, thu chân lại, hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Trì Kiều giật mình, mới nhớ tới điện thoại của Lục Tầm đang ở bên cạnh mình, cô sờ soạng trên giường tìm một hồi, mới tìm thấy điện thoại của anh nhìn thời gian, nói: "Bảy giờ mười lăm."
Nghe thấy tiếng Trì Kiều đứng dậy xuống giường, Lục Tầm từ trên ghế đứng dậy, lắc lắc cổ hỏi: "Ăn mì gói được không?"
"Không ăn, tốt nhất anh cũng không nên ăn, không biết ấm siêu tốc ở đây có sạch không."
“Vậy đi ra ngoài."
Trì Kiều nhanh chóng sửa soạn lại một chút, Lục Tầm thậm chí không cần sửa soạn, chưa đầy mười phút sau khi Trì Kiều xuống giường, hai người đã đi ra bên ngoài.
Lục Tầm trả phòng, Trì Kiều bước ra khỏi khách sạn nhỏ trước, cô hít vào một hơi không khí bên ngoài mát mẻ trong lành không có mùi thuốc lá cùng mùi ẩm mốc, nhớ tới mình vô duyên vô cớ liên lụy tới Lục Tầm bắt anh chịu khổ, liền quay lại nói với Lục Tầm đang đẩy cửa đi ra ngoài: "Chuyện lần này thật sự xin lỗi, buổi tối tôi mời anh ăn cơm."
Lục Tầm đút hai tay vào túi, nhẹ nhàng bước xuống bậc thềm: "Ở nơi này làm gì có món ngon, trở về mời anh ăn một bữa ngon."
"...Được chứ."
Nhìn thấy vẻ mặt của Trì Kiều, Lục Tầm mỉm cười: "Nếu không đến nhà hàng, em nấu cho anh ăn. Tiểu keo kiệt."
Lại bắt cô nấu cơm? Cô thà mất tiền còn hơn.
Trời mưa suốt đêm, mặt đất vẫn chưa khô, không khí đặc mùi bùn, trên đường không có taxi, sau khi Trì Kiều hỏi người dân địa phương bến xe ở đâu, liền chạy qua nói với Lục Tầm đang đợi ở ven đường: "Đi bộ mất mười phút, đi xe buýt nửa tiếng, nếu như anh cảm thấy đói, chúng ta tìm một chỗ ăn trước?"
“Đều được."
Hai người tình cờ bước vào một quán ăn nhỏ, sau khi chịu dày vò cả một ngày, Trì Kiều đã sớm đói bụng, ăn ngon hơn bình thường rất nhiều, nhanh chóng ăn xong một bát hoành thánh. Ngẩng đầunhìn Lục Tầm, thấy thức ăn trong bát của Lục Tầm vẫn không suy chuyển, cô hỏi: "Anh ăn không quen?"
"Không đói."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Trước đó không phải anh muốn ăn mì gói sao?"
“Anh muốn pha giúp em."
Trì Kiều đã nhìn thấyLục Tầm ăn đồ ăn ở một quán ven đường nên cô biết không phải anh không thích ứng được với hoàn cảnh ở nơi này, mà bởi vì thời gian làm việc cùng nghỉ ngơi của anh không giống với những người khác, có lẽ lúc cô đang ngủ anh đã ăn gì đó rồi.
Trì Kiều vẫn còn hơi đói, thấy Lục Tầm không ăn, liền cầm lấy quả trứng luộc ngâm trong nước trà (*) của anh. Sau khi ăn sáng xong, hai người thong thả đi tới trạm xe buýt, trong lúc chờ xe, Trì Kiều hỏi: "Không phải là anh chưa từng đi xe buýt đấy chứ?"
(*) Trứng luộc trong nước trà hay còn gọi là trứng trà: một trong những món ăn nhẹ nổi tiếng của Trung Quốc và là một trong những món ăn truyền thống của Trung Quốc. Món ăn nhẹ này có ở hầu hết các khu vực. Đây là một loại trứng luộc có hương vị được thêm vào trà trong quá trình nấu ăn. Cách chế biến đơn giản và dễ thực hiện. Trong ga, phố, ngõ, những nơi có nhiều du khách và người đi bộ, những nồi nhỏ được nấu và bày bán, vừa ngon vừa rẻ.
“Tháng trước đã từng đi rồi."
Trì Kiều hơi ngạc nhiên, lúc bố mẹ chưa mua xe cho Tần Úy, chị ấy không thích xe buýt hay tàu điện ngầm vì đông đúc và hôi hám, khi ra ngoài, chị ấy đều nhờ bạn bè đến đón hoặc đi taxi. Thời Dự hầu như không bao giờ đi xe buýt, chỉ có một vài lần miễn cưỡng đi cùng với cô, lần đầu tiên ngay cả cách trả tiền như thế nào cũng không biết.
Nhìn thấy vẻ nghi ngờ trên mặt Trì Kiều, Lục Tầm nói: "Anh bắt chuyến xe đầu tiên lúc 5:30 sáng, trên đường hay trên xe cũng không có ai, ngồi trên xe khi đó ngắm cảnh đúng là không tồi, tới một ngày nào đó em rảnh rỗi, anh sẽ đưa em đi thử một lần."
"Năm giờ sáng tôi vẫn còn đang ngủ, cũng không rảnh rỗi không có việc gì làm."
Lục Tầm đột nhiên nghiêng đầu nhìn cô: "Anh không muốn em mời đi ăn. Khi nào chúng ta trở về, đến tuyến xe buýt số một, đi vòng quanh thành phố, anh mời em bữa sáng."
Có nhiều xe sang, còn muốn chiếm dụng giao thông công cộng của người khác, sở thích của đại thiếu gia thật sự rất đặc biệt, Trì Kiều không vui nên chỉ cười không nói lời nào.
Khi hai người trở về khách sạn, vừa lúc thầy cô cùng các bạn học đang đi ra ngoài, Trì Kiều cả đêm không về, khi đàn chị học Luật cùng phòng chào hỏi với cô xong liền kèm theo một nụ cười vô cùng xấu xa. Chỉ trong hai ba ngày ngắn ngủi, mặc dù Trì Kiều đã quen với việc mối quan hệ của mình với Lục Tầm bị mọi người hiểu lầm, nhưng vẫn có một chút xấu hổ, mỉm cười đáp lại.
Trong lúc chờ thang máy, họ tình cờ gặp cô Đan. Hiếm thấy Lục Tầm, cô Đan liền nhanh chóng phân nhiệm vụ: "Hôm nay có rất nhiều việc, em cũng tới đây giúp một tay."
“Cô tìm người khác đi, em không giúp được."
Cô Đan vừa nghe thấy vậy liền tức giận: "Em có tay có chân, sao lại không giúp được?"
“Em bị bệnh, cần được nghỉ ngơi."
"Sốt tám mươi độ?"
Mặc dù cô Đan đang tức giận, nhưng đối với Lục Tầm luôn có chút thiên vị, cô ấy trừng mắt liếc Lục Tầm một cái, sau đó nói với Trì Kiều, "Em cũng phải quản cậu ấy!"
Không biết phải trả lời như thế nào, Trì Kiều vẫn chỉ cười đáp lại.
Ngay khi cô Đan vừa rời đi, Trì Kiều nhìn Lục Tầm, "Anh bị bệnh à?"
Lục Tầm không trả lời, chỉ hỏi: "Em ở lại nghỉ ngơi, hay muốn tới hỗ trợ?"
"Đi tới hỗ trợ, hôm qua tôi cũng đã ngủ được mấy tiếng, cũng không phải không được nghỉ ngơi hoàn toàn."
Lục Tầm không nói nữa, Trì Kiều chỉ lên tầng 2. Ngay khi thang máy đến, anh dựa vào tay vịn bằng kim loại, phất tay nói tạm biệt.
Ở trường trung học quận, Trì Kiều chắc chắn sẽ đụng mặt phóng viên Trần, phóng viên Trần thậm chí không thèm nhìn cô, tìm một sinh viên khác làm trợ lý. Thái độ của cô ấy đối với mình, Trì Kiều cũng không để ở trong lòng, sáng mai họ sẽ rời đi, ngày hôm nay so với ngày hôm trước càng bận rộn hơn.
Trì Kiều đã hỏi ý kiến luật sư địa phương, người cố vấn pháp luật cho nhà cô gái nhỏ, giúp sắp xếp thời gian cho buổi tư vấn trực tiếp rồi lại bắt tay vào việc khác.
Lúc cô từ trường trung học quận trở về đã gần bảy giờ, Trì Kiều lấy điện thoại di động ra, xem một chút, cũng không thấy cuộc gọi cùng tin nhắn WeChat Lục Tầm gửi cho mình sai việc, ngược lại có chút không quen.
Chuyện ngày hôm qua vẫn là cô nợ anh, Trì Kiều liền chủ động gọi điện thoại cho Lục Tầm, hỏi anh có cần mình mua cơm chiều hay không.
Điện thoại có chuông nhưng không ai trả lời, tưởng rằng Lục Tầm lại ngủ nên Trì Kiều không gọi lại. Không nghĩ tới vừa bỏ điện thoại vào trong túi, Lục Tầm liền gọi tới.
"Anh dậy chưa? Có muốn tôi mang bữa tối cho anh không?"
“Dậy rồi, không cần."
Trì Kiều "Ồ" lên một tiếng, cũng không thể nghĩ ra chuyện gì khác để nói, liền lên tiếng, "Vậy thì tôi đi ăn cơm."
Lục Tầm "ừm" một tiếng, Trì Kiều đang định cúp máy, lại nghe anh nói: "Giúp tôi gói một bát mì."
"……Được."
"Không cần mì thịt bò."
Trì Kiều ăn cơm xong, tìm thấy một quán mì gần đó, xem thực đơn, nhắn WeChat cho Lục Tầm: "Mì sườn hay mì súp gà?"
Mất một lúc lâu cũng không thấy Lục Tầm trả lời, nghĩ người nào đó dễ ăn, Trì Kiều liền gọi mỗi thứ một phần gói lại.
Trì Kiều đưa bữa tối của Lục Tầm lên lầu 5. Gõ cửa một hồi không thấy ai trả lời, cô đặt túi đồ xuống đất, lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Lục Tầm, điện thoại vừa mới reo lên Lục Tầm đã ra mở cửa.
"Tại sao lâu như vậy mới mở cửa?"
“Đang ngủ."
Lục Tầm mở cửa, lập tức đi vào trong phòng, nằm xuống ghế sô pha.
Trì Kiều vốn định không vào cửa đưa bữa tối cho Lục Tầm rồi rời đi, liếc nhìn túi đồ vẫn còn nằm trên mặt đất, nhịn không được mà thở ra một hơi, cúi người mang đồ đưa vào trong phòng cho đại thiếu gia.
Nhìn thấy Lục Tầm lười biếng nằm trên sô pha, Trì Kiều tức giận hỏi: "Có thể đặt lên trên bàn trà chứ?"
"Cảm ơn."
Trên bàn có rất nhiều thứ linh tinh, Trì Kiều thu dọn một chút rồi mới đặt túi đồ ăn xuống, thấy vỉ thuốc hạ sốt bên cạnh chai nước khoáng đã cạn sạch, Trì Kiều nhất thời sửng sốt, cầm lấy xem qua, phát hiện mấy chỗ đã trống không, liền hỏi: "Anh thật sự bị bệnh?"
“Đầu hơi đau, nằm một chút là đỡ thôi."
"Hiện tại anh sốt bao nhiêu độ?"
"Không biết nữa. Vừa rồi còn hơi nóng, bây giờ cũng đỡ hơn rồi."
Trì Kiều để đồ trong tay xuống, đi tới bên cạnh anh ngồi xổm xuống, do dự một giây, đưa tay sờ trán.
“Anh vẫn còn sốt, có nhiệt kế không?” Thấy Lục Tầm lắc đầu, Trì Kiều lại nói: “Sao lúc mua thuốc không mua nhiệt kế? Ngay cả bản thân mình sốt bao nhiêu độ cũng không biết, còn uống thuốc lung tung?"
“Thuốc từ phòng khách sạn đưa tới.”Lục Tầm giơ tay lên, nắm lấy bàn tay vừa đặt xuống của Trì Kiều, đè lên trán mình, “Em đừng ồn ào, cho anh ngủ một chút đi.”
Thấy Trì Kiều có ý muốn rút tay ra, Lục Tầm không muốn nói chuyện, hơi hơi nhíu mày, nói: "Đừng nhúc nhích, tay em lạnh, giúp anh hạ sốt."