Màu tường vi cho em

Thấy Trì Kiều mở to mắt nhìn mình chằm chằm, Lục Tầm cố nén cười nghiêm mặt nói: "Muốn hôn, nhưng không dám, sợ bị đánh."
Trì Kiều cắn chặt môi, trừng mắt nhìn anh nói: "Anh đang sốt cao, nói nhảm, tôi cũng không so đo với anh nữa, không có lần sau."
Lục Tầm bưng chén nước lên uống thuốc, sau đó cúi đầu uống thuốc dạng lỏng kia, loại này trước giờ anh chưa từng uống qua, mới uống một ngụm liền cau mày hỏi: "Mùi gì lạ thế này?"
Nếu như Lục Tầm không nói câu trước, Trì Kiều có lẽ sẽ không to tiếng mắng anh, nhưng hiện tại trong lòng cô rất buồn bực lại có chút không được tự nhiên, hừ lạnh một tiếng, bực bội nói: "Anh cũng không phải đứa nhỏ ba tuổi, còn sợ thuốc đắng, không muốn uống thì đừng uống."
Lục Tầm không sợ đắng mà là vị của thuốc này vừa ngọt vừa mặn lại có chút đắng, mùi vị rất lạ khiến anh có cảm giác buồn nôn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngoài miệng Trì Kiều nói không muốn uống thì đừng uống nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía này, hơn nữa cô có lòng tốt mua về, Lục Tầm cũng không muốn làm cô mất hứng, nín thở một hơi uống hết. Toàn bộ thực quản đều bị mùi vị khó chịu chiếm cứ, Lục Tầm cảm thấy buồn nôn, thoáng nhìn thấy sắc mặt của anh, Trì Kiều lạnh mặt đưa tới một viên kẹo bạc hà.
Lục Tầm vốn không thích ăn  kẹo bạc hà, nhưng vẫn cầm lấy bỏ vào miệng, lúc trước, anh hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có một ngày mình bị bánh bao nhỏ trước mặt này quản lý.
Thấy Lục Tầm đã uống thuốc, Trì Kiều thu dọn đồ đạc bước ra ngoài, thấy Lục Tầm chuẩn bị xuống giường tiễn mình, liền quay lại nói: "Anh nằm xuống ngủ đi, tôi không đi, ở ngay bên ngoài."
Nghe vậy, Lục Tầm vốn tưởng rằng Trì Kiều sẽ về nghỉ ngơi sau khi nhìn thấy mình uống thuốc xong nên có chút ngạc nhiên, anh muốn hỏi cô tại sao lại không rời đi, lại sợ cô hiểu lầm mình có ý muốn đuổi khách, cuối cùng vẫn không lên tiếng. Khi bị bệnh, Lục Tầm thường không thích nói chuyện, cũng không quen với việc có người bên cạnh, nhưng anh lại không nỡ đuổi người con gái mình thích ra ngoài.
Trì Kiều ngồi trên ghế sô pha trong phòng ngoài, đang buồn chán mở điện thoại lên thì thấy đàn chị cùng phòng vừa mới gửi tới cho cô một tin nhắn WeChat: "Hôm nay em có về không? Nếu em không về thì chị sẽ gọi một vài người bạn cùng lớp tới phòng đánh bài với xem phim."
Đã hơn chín giờ rồi, Lục Tầm sốt lên đến ba mươi chín độ sáu, nếu anh ấy ngất đi khi cô quay về phòng không ai biết thì phải làm thế nào... Dù sao thì tối hôm qua cô cũng không về phòng, đàn chị cùng phòng với các bạn học khác cũng đã hiểu lầm chuyện của cô và Lục Tầm, hôm nay có về hay không cũng không cần phải giải thích nữa.

Vì vậy, Trì Kiều liền trả lời: "Mọi người chơi vui vẻ."
Da mặt Trì Kiều rất mỏng, sau khi mở nhắn trả lời lên, nhìn thấy đàn chị cùng phòng gửi tới một biểu cảm mờ ám, không nhịn được mà cảm thấy có chút xấu hổ. Lướt Weibo một hồi, chuông cửa vang lên, Trì Kiều bước nhanh ra mở cửa vì sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Lục Tầm, là người phục vụ đưa đồ ăn tới. Ngoài một nồi cháo trắng, còn có bốn loại đồ chay, trông khá thanh đạm.
Trì Kiều để cháo và các món ăn phụ trên bàn trà, đi đến cửa phòng trong, mở ra một khoảng trống, liếc nhìn vào bên trong, Lục Tầm đã ngủ rồi, cô suy nghĩ một chút, bước tới nhẹ nhàng chạm vào trán anh, vẫn còn nóng, thuốc hạ sốt uống nửa tiếng trước coi như không có tác dụng.
Cô cũng đã từng bị sốt cao không giảm, nếu một tiếng sau vẫn như thế này, thì bất luận như thế nào cũng phải gọi mấy người bạn của Lục Tầm tới, giúp đưa anh tới bệnh viện.
Nhớ tới khi mình bị sốt cao có thể chườm đá để hạ nhiệt, Trì Kiều đi ra ngoài tìm một vòng, cô cảm thấy khăn tắm của khách sạn không hợp vệ sinh đành phải cởi khăn buộc trên túi xách, chạy vào nhà vệ sinh làm ướt khăn, sau đó đắp lên trán Lục Tầm.
Bàn tay Trì Kiều khẽ chạm vào mu bàn tay anh đang đặt bên ngoài chăn bông, thấy nó cũng không còn lạnh như trước, có chút nhẹ nhõm - tay chân ấm lên, biểu hiện cho việc nhiệt độ cơ thể đang dần giảm xuống.
Trì Kiều đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên bị Lục Tầm nắm tay, cô kinh ngạc nhìn lại, Lục Tầm mắt vẫn nhắm nghiền, căn bản không có dấu hiệu tỉnh lại, lẽ nào đây là hành động theo bản năng? Sợ đánh thức Lục Tầm, Trì Kiều không dám ngay lập tức thu tay về, mà đành phải nhẹ nhàng gỡ dần từng ngón tay của đối phương ra.
Khi gỡ tới ngón cuối cùng, cô đột nhiên nghe thấy Lục Tầm nói “Đừng nháo”, khi ngẩng đầu lên, mắt anh vẫn đang nhắm nghiền. Khi Trì Kiều vẫn còn đang nghi ngờ liệu có phải mình nghe nhầm rồi không, Lục Tầm đỡ chiếc khăn trên trán ngồi dậy.
Mặt Trì Kiều đỏ bừng, hỏi: "Anh còn chưa ngủ?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vừa mới tỉnh.” Lục Tầm đứng dậy xuống giường đi vào phòng tắm.
Trì Kiều không biết cái gọi là vừa mới tỉnh của anh là từ khi nào, hơi ngượng ngùng, uống thuốc đã hơn nửa tiếng rồi, nói cách khác anh vừa mới ngủ thì đã bị cô đánh thức...

Khi Trì Kiều trở lại phòng ngoài, Lục Tầm cũng từ phòng tắm đi ra, ngồi trên ghế sô pha, nhấc nắp nồi cháo trắng lên, lấy muôi đặt trên khay lên khuấy một chút, hỏi Trì Kiều: "Em đặt? Vẫn còn nóng, em có muốn ăn không?"
“Tôi ăn rồi."
Sau khicả người  thoải mái hơn một chút, Lục Tầm có chút thèm ăn, nghe Trì Kiều nói không muốn ăn, anh liềm múc cho mình một bát cháo, nhấc điện thoại mà Trì Kiều đặt trên bàn trà lên, kiểm tra vòng bạn bè của cô, nhìn thấy đàn chị cùng phòng gửi tới cho cô một bức ảnh chụp mọi người đang đánh bài ở trong phòng, anh cau mày nhìn Trì Kiều: "Sao cô ta lại gọi nhiều người tới phòng của hai người như vậy? Cũng không phải cô ta ở một mình một phòng."
 Chẳng trách Trì Kiều lại ở bên cạnh anh không rời đi, hóa ra chỗ của cô đã bị người khác chiếm mất. Tính cách này của bánh bao nhỏ cũng dễ bị người ta bắt nạt.
Thấy Lục Tầm đứng dậy tìm điện thoại di động gọi điện, Trì Kiều ngăn lại: "Anh định gọi cho ai?"
 "Mấy giờ rồi, anh kêu bọn họ về."
Trì Kiều vội vàng giải thích: "Đàn chị rất tốt, trước đó chị ấy cũng đã hỏi tôi có về phòng hay không, tôi nói không về nên chị ấy mới gọi người tới."
Lục Tầm giật mình: "Sao lại không về?"
Trên mặt Trì Kiều hiện lên một chút không được tự nhiên: "Anh sốt cao không hạ, tôi sợ anh ngất xỉu không ai biết."
“Em ở lại đây qua đêm, không sợ bị người khác hiểu lầm?” Lục Tầm đặt bát lên bàn, nhìn Trì Kiều cười, “Sao đột nhiên lại đối xử tốt với anh như vậy?”
Trì Kiều ngập ngừng một lát, rồi mới giải thích: "Anh bị ốm bởi vì theo tôi đi tìm cô gái nhỏ bị mắc mưa lại không được nghỉ ngơi tốt, tôi phải chịu trách nhiệm."
Lục Tầm chưa kịp nói, Trì Kiều đã nói: "Tần Úy hay những người bạn khác bị bệnh, tôi cũng đều chăm sóc họ như vậy."

Nói xong câu này, cô vẫn cảm thấy chưa thuyết phục, liền nói thêm: "Cả Thời Dự..."
“Có cả anh ta.” Nghe đến cái tên này, Lục Tầm nhịn không được lên tiếng cắt ngang, dựa vào sô pha, nhìn chằm chằm Trì Kiều, thấy sắc mặt có chút bối rối của cô, rồi mỉm cười: “Anh cũng không phải người tự mình đa tình*, em cũng không cần phải nói nhiều như vậy, anh cũng sẽ không hiểu lầm thành em thích anh."
*Tự mình đa tình: ảo tưởng về vị trí của mình trong lòng người khác.
Thấy Trì Kiều sững sờ, Lục Tầm đứng dậy đi đến bên cạnh vỗ nhẹ vào đầu cô: "Đã mười giờ rồi. Em vào trong ngủ đi. Anh ngồi bên ngoài."
"Anh không muốn ngủ à?"
“Anh cũng ngủ từ sáng đến giờ.” Kỳ thật mỗi khi Lục Tầm bị bệnh sẽ phải ngủ hai ngày hai đêm, nhưng lại không nỡ để Trì Kiều ngủ ở bên ngoài này.
Trì Kiều không được tự nhiên, cũng không muốn ở cùng với Lục Tầm, nghe vậy cũng không từ chối mà đi thẳng vào phòng ngủ.
Anh ta nói sẽ không hiểu lầm thành mình thích anh ta là có ý gì? Là thật sự nghĩ như vậy, hay nói trái với lòng mình? Tại sao lại muốn nói cô thích anh. Trì Kiều rối rắm một lúc mới cảm thấy không ổn, tại sao mình lại quan tâm tới chuyện Lục Tầm hiểu lầm hay không, tại sao lại phải hoảng sợ như vậy?
Suy nghĩ một lát, cuối cùng cô cũng nhận ra rằng hình như mình đối với Lục Tầm có chút không giống với...
Trì Kiều đang rối loạn, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, Lục Tầm không có vào, đứng ở bên ngoài nói: "Anh ra ngoài đi dạo, em tranh thủ lúc này tắm đi."
Một ngày trước ở khách sạn nhỏ không thể tắm rửa, hôm nay còn chưa kịp về phòng thì đã phát hiện Lục Tầm bị sốt. Thời tiết vào tháng 8, mỗi ngày đều phải ra ngoài, hai ngày không tắm rửa thực sự rất khó chịu, nếu Lục Tầm không nhắc đến, có khi cô sẽ cố chịu tới sáng may quay về phòng rồi mới tắm.
Nghe thấy tiếng mở cửa, nghĩ đến Lục Tầm đang phát sốt, Trì Kiều cầm nhiệt kế trên bàn đầu giường bước nhanh ra ngoài: "Anh không cần ra ngoài, tôi tắm qua một chút là được rồi... Tôi đi tắm, anh đo nhiệt độ đi."
Do ngại Lục Tầm ở bên ngoài, chỉ mười phút sau Trì Kiều đã đi ra, lấy khăn tay lau tóc, hỏi: "Bao nhiêu độ."
 "Ba mươi tám độ sáu."

 “Xuống rồi à?” Trì Kiều thở phào nhẹ nhõm, chỉ chỉ vào cánh cửa phía trong, “Vậy thì tôi đi ngủ trước, một tiếng nữa anh đo lại một lần nữa, nếu vẫn không hạ sốt, cách bốn tiếng uống thuốc hạ sốt một lần."
"Anh đo lúc chín giờ ba mươi, mười giờ ba mươi, mười một giờ ba mươi, mười hai giờ ba mươi, một giờ ba mươi", Trì Kiều dùng ngón tay đếm cẩn thận hai lần, mới nói, "Nếu không hạ sốt, hai tiếng uống thuốc một lần, đừng uống nước lạnh, có chuyện gì nói với tôi."
Lục Tầm nhìn Trì Kiều đi vào phòng trong, đóng cửa lại, không nói một tiếng, điều anh khó chịu nhất vì sự cằn nhằn của ba, không ngờ có ngày anh lại thích một cô gái còn hay cằn nhằn hơn cả ba mình.
Ngay khi Trì Kiều ngồi trên giường, vừa cởi giày thì cửa mở ra, cô kinh ngạc hỏi Lục Tầm, người đi vào không gõ cửa: "Anh làm gì vậy?"
Lục Tầm ném máy sấy tóc xuống giường, đi tới trước bàn làm việc, từ trong ba lô rút ra một chiếc áo phông sạch sẽ, cầm khăn tắm trên ghế ném về phía Trì Kiều: "Anh có thể làm gì được? Tóc em vẫn còn ướt như vậy, đến ngày mai cũng không làm được. Cố chịu một chút dùng khăn tắm của anh, áo phông của anh cho em dùng làm áo ngủ."
Trước khi đi, anh nói: "Em cứ yên tâm ngủ đi, anh sẽ không vào nữa."
Nghe Trì Kiều nhẹ giọng nói "Cảm ơn, chúc ngủ ngon", Lục Tầm bỗng nhiên ý thức được mình đang nói cái gì vậy, vấn đề này đối với anh rất khủng khiếp, trong lúc nhất thời không tiếp thu được, cũng nghĩ không ra là do bị ba mình hay Trì Kiều lây cho nữa.
Vào một đêm sốt cao như vậy, anh không ngủ một mình, uống thuốc, đo nhiệt độ, cô gái mình thích ngẩn người ngồi ngoài cửa, mọi thứ đều là trải nghiệm mà anh chưa từng có.
 Trì Kiều cởi váy liền ra, mặc áo phông của Lục Tầm, đắp chăn bông của Lục Tầm, cô ngửi thấy mùi xà phòng và mùi thuốc lá quen thuộc. Sau đó, cô mới nhận ra đây là gối của Lục Tầm, chăn của Lục Tầm, cũng là giường của Lục Tầm thì không khỏi đỏ mặt.
Trằn trọc một hồi cũng không ngủ, cô gửi cho Tần Úy một tin nhắn WeChat: "Không biết tại sao, nhưng đột nhiên phát hiện một người mình cảm thấy đáng ghét có rất nhiều ưu điểm."
Tần Úy nhanh chóng trả lời lại: "Cùng một chuyện, Lục Tầm trước kia là một tên vô lại không biết xấu hổ, vậy mà bây giờ lại từng chút một tán tỉnh chọc ghẹo có phải không? Điều này không có nghĩa là anh ta có nhiều ưu điểm mà trước đây em không phát hiện ra, mà là sau khi xuất hiện tình cảm sẽ có suy nghĩ khác! Thật ra chuyện em gái cùng với cỏ trường yêu nhau, chị lại chỉ có thể nghe từ miệng người khác mới biết được, rất giận em, cũng khiến chị cảm thấy rất đau lòng! Ngày mai có phải em trở về rồi không? Chị nhất định không để yên chuyện này."
*Cỏ trường  dùng để chỉ những nam sinh đẹp trai nhất được mọi người trong trường công nhận, thuật ngữ này bắt nguồn từ câu nói phổ biến của học sinh Đài Loan là ám chỉ việc bán vani ở cổng trường, và nó được mở rộng ra là nam sinh đẹp trai nhất trườn, đã trở thành chuyệnphải có của sân cỏ học đường quốc gia, điểm là nó phù hợp với thẩm mỹ chủ đạo của đại chúng Á Đông, với gương mặt đẹp, nét mặt thanh tú, đôi mắt trong veo, khí chất học đường trong sáng, hồn nhiên…
Thấy Trì Kiều hồi lâu vẫn không nhắn lại, Tần Úy lại gửi lời mời gọi qua video, Trì Kiều từ chối, vùi mặt vào chăn bông của Lục Tầm, thầm nghĩ, không phải là yêu, tự mình yêu đơn phương thì đúng hơn...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận