Màu tường vi cho em

Trì Kiều có thói quen sinh hoạt tốt, không suy nghĩ lung tung, không có trường hợp đặc biệt nào nhất định sẽ đi ngủ trước 11 giờ, từ trước đến nay luôn là người hướng bản thân vào khuôn khổ, tuyệt đối không giống như Tần Úy bình thường đi học cũng không hay nghe giảng, sách vở không bao giờ động đến, trước hôm thi một tuần mới cuống cuồng lo học, mất ngủ giống như tối hôm nay, trong trí nhớ của Trì Kiều vẫn là lần đầu tiên.
Lúc đầu, cô vẫn còn có chút buồn ngủ, nhưng đến năm giờ sáng, tinh thần lại tỉnh táo hơn bình thường, khó tập trung, cả người đau nhức. Tính cả đêm nay nữa là đã ba đêm Trì Kiều không được ngủ đủ giấc, hai đêm đầu tiên ở cùng Lục Tầm, lần này cũng bởi vì Lục Tầm, tất cả đều liên quan tới người kia.
 Ba mẹ Tần và Tần Úy còn đang ngủ, cả nhà đều yên lặng, trong lòng Trì Kiều đầy phiền muộn, nhẹ nhàng mở cửa phòng bước lên sân thượng ở tầng trên để hóng gió. Sau lập thu, mặt trời mọc muộn hơn, mặc dù đã năm giờ nhưng thành phố Z vẫn còn bị bao phủ bởi sắc trời lúc tối lúc sáng, làn gió khẽ lay động cỏ xanh, nhìn ánh đèn neon sáng chói cách đó không xa Trì Kiều có chút thất thần, thầm nghĩ, cho dù mình đơn phương thích người ta không yêu cầu kết quả, nhưng cũng thật sự quá tra tấn người khác.
Cùng lúc đó, Lục Tầm đang ngồi trên ghế đá dưới ngọn đèn đường hút thuốc.
Đưa Từ Xán đến bệnh viện rồi trở về khách sạn, đã ba giờ sáng, tay và đầu cô ta đã được kiểm tra, trông có vẻ đáng sợ, nhưng không có vấn đề gì lớn. Lục Tầm biết nếu ở cùng khách sạn với cô ta, mỗi ngày sẽ bị cô ta làm phiền mà cảm thấy khó chịu gấp trăm lần, nên anh trở về biệt thự nhà họ Lục qua đêm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh không muốn ở nhà nên ra ngoài đi dạo, bên ngoài trung tâm thương mại, vô tình nhìn thấy một con cừu nhỏ màu trắng đặt bên trong tủ kính, mềm mại giống như Trì Kiều, cảm thấy nó rất đáng yêu, muốn mua nó cho cô vì vậy anh liền ngồi ở bên ngoài, đợi cho đến khi cửa mở.
Ngay khi trời vừa hửng sáng, đèn neon của những tòa nhà và đèn đường của cả thành phố vụt tắt, cách làm việc và nghỉ ngơi của Lục Tầm ngược lại với những người khác, một mình anh đã xem không biết bao nhiêu lần khoảnh khắc luân chuyển giữa ngày và đêm, anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, trong đầu liền nghĩ tới chuyện muốn cùng Trì Kiều ngắm mặt trời mọc khi những ngọn đèn này vụt tắt.
Bị công nhân vệ sinh môi trường nhìn chằm chằm, lúc này Lục Tầm mới ý thức được, hành vi ngồi đợi nơi này mở cửa của mình có bao nhiêu ngớ ngẩn, anh đứng dậy chuẩn bị đổi sang chỗ khác, sau khi suy nghĩ một chút lại không biết phải đi đâu, châm thêm một điếu thuốc, lại ngồi xuống ghế đá.
Lục Tầm rất hiếm khi ghé vào trung tâm thương mại, cứ tưởng 7, 8 giờ mở cửa, nhưng không ngờ 9 giờ 30 mới mở cửa. Chín giờ mười lăm, ngoài Lục Tầm, một nhóm phụ nữ trẻ hoặc lớn tuổi tụ tập trước cổng trung tâm thương mại, Lục Tầm vốn cao ráo đẹp trai, lại là người khác giới duy nhất nên đương nhiên sẽ bị nhìn chằm chằm.
Trong khi Lục Tầm vẫn một mặt ghét bỏ hành vi của mình, một mặt lại mong chờ được gặp Trì Kiều. Nếu có thứ gì đó muốn tặng cho cô thì cũng sẽ không phải chờ tới buổi tối hẹn ăn cơm nữa.
Anh nôn nóng siết chặt tay,  sau khi trung tâm thương mại mở cửa, hút hết một điếu thuốc rồi từ từ bước vào. Nghe anh hỏi con cừu nhỏ đặt trong tủ kính, nhân viên bán hàng cười nói: "Đó là đồ trưng bày, không phải để bán."

“Bao nhiêu cũng không bán?"
Đối với những người có vẻ ngoài ưa nhìn, đương nhiên cũng sẽ được ưu đãi, nhân viên bán hàng suy nghĩ một chút, nói: "Nếu anh mua sản phẩm của chúng tôi, tôi có thể thử giúp anh đem con thú bông này thành quà tặng kèm."
“Mua cái gì đều được?"
Sau khi nhận được lời khẳng định, Lục Tầm cúi đầu nhìn từng món đồ trang sức khác nhau trên quầy, nhìn thấy một bông hoa được đính kim cương trên vòng cổ, anh ngẩng đầu lên  nói với nhân viên bán hàng: "Tôi muốn cái này."
"Đây là hoa tường vi mà chúng tôi quảng bá trong mùa hè."
 Lục Tầm giải quyết xong hóa đơn, nhân viên bán hàng cẩn thận làm sạch con cừu nhỏ, cho vào túi giấy, thắt nơ đưa cho anh. Lục Tầm đi bộ tới biệt thự nhà họ Tầm, đứng ở dưới lầu gọi điện cho Trì Kiều.
Trì Kiều lúc năm giờ vốn đang tràn đầy năng lượng, đến chín giờ lại đột nhiên cảm thấy buồn ngủ không mở được mắt, chưa ngủ được bao lâu thì nhận được điện thoại của Lục Tầm.
Nghe thấy giọng nói vẫn còn đang ngái ngủ của Trì Kiều, Lục Tầm mỉm cười: "Em còn chưa dậy sao?"
Trì Kiều bị gọi dậy có chút đau đầu, không kiên nhẫn nói: "Vừa mới ngủ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đây là ngủ trưa, hay là tối hôm qua em không ngủ?"

Trì Kiều không trả lời, chỉ hỏi: "Anh có việc gì không?"
“Anh đang ở bên ngoài nhà của em, có cái này muốn đưa cho em."
Đầu bên kia điện thoại Trì Kiều khẽ ‘a’ lên một tiếng, vừa rồi nghe thấy giọng điệu thiếu kiên nhẫn của đối phương, Lục Tầm lại nói: "Không vội, em ngủ thêm một lát đi, anh tìm chỗ ăn cơm."
Trì Kiều cũng không muốn để cho anh phải chờ, lập tức nói: "Em đi xuống lầu."
Cúp điện thoại, cô mới nhớ ra mình còn chưa vệ sinh cá nhân, đang mặc đồ ngủ. Cô vội vàng vào phòng tắm soi gương, ba ngày liền ngủ không ngon, mặt mũi sưng vù, mắt thâm quầng, trông già hơn năm tuổi.
Trì Kiều ảo não rửa mặt, thay quần áo, buộc lại mái tóc dài xõa ngang vai  ra sau đầu, cuối cùng trông cũng tươi tỉnh hơn một chút.
Xuống lầu bước ra khỏi cửa nhà, Trì Kiều nhìn thoáng qua đã thấy Lục Tầm đứng dưới cây long não, mặt trời lúc mười một giờ vô cùng chói chang, cô sợ nắng nên đưa tay lên che ở trên chán, nhanh chóng bước qua.
 “Sao anh lại ở đây?” Trì Kiều hơi cúi đầu, ngượng ngùng nhìn thẳng vào mặt Lục Tầm, lúc trước cô cũng cảm thấy anh đẹp trai nhưng hiện tại cũng không giống như trước kia…
“Cho em."
Chiếc túi giấy mà Lục Tầm đưa có in logo của một nhãn hiệu trang sức nào đó, nhưng bên trong lại là một con búp bê cừu trắng, Trì Kiều mỉm cười nhìn chú cừu trắng với đôi tai màu nâu nhạt: "Đáng yêu quá."

“Lúc đi ngang qua liền nhìn thấy nó trong tủ kính, vừa nhìn liền cảm thấy rất giống em."
Thật ra không phải đi ngang qua, mà là đợi ở bên ngoài gần năm tiếng đồng hồ, lúc trước anh cảm thấy chuyện này không thể giải thích được, vừa nhìn thấy Trì Kiều cười, lại cảm thấy rất đáng giá.
“Ồ, còn cái này.” Lục Tầm lấy hộp vòng cổ từ trong túi quần ra  đưa cho Trì Kiều: “Con cừu chỉ là hàng trưng bày, không phải để bán.”
Trì Kiều nhận lấy chiếc hộp, mở ra liền nhìn thấy chiếc vòng cổ bên trong, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: "Anh mua chiếc vòng cổ này chỉ để nhận được con cừu bông?"
Lục Tầm "ừm" một tiếng. Hoa tường vi cũng giống như cô, nho nhỏ, màu trắng tỏa ra hương thơm.
Đây là lần đầu tiên Trì Kiều thấy một người mua một chiếc vòng cổ kim cương chỉ vì muốn có được một con thú bông.
"Cái này khá đắt phải không? Sao anh lại tặng quà cho em vậy? Có phải quá đáp lễ vì lúc anh bị ốm em đã chăm sóc cho anh đúng không? Thật sự là không cần thiết, vốn dĩ là em khiến anh bị ốm, anh không cần phải..."
Câu ‘anh không cần phải khách sáo như vậy’ còn chưa nóng xong, Lục Tầm đã trực tiếp ngắt lời cô: "Không phải."
Nhìn thấy vẻ nghi ngờ trên mặt Trì Kiều, Lục Tầm hơi cúi xuống, nhìn vào mắt cô giải thích: "Anh muốn tặng nó cho em thì sẽ tặng, nào cần nhiều lý do như vậy."
Nghe thấy những lời này, mặt Trì Kiều đột nhiên đỏ bừng, cúi đầu xuống vì sợ bị Lục Tầm nhìn thấy, "Anh còn chưa ăn?"
“Ừ.” Lục Tầm đứng thẳng dậy nói: “Anh về nhà ngủ, trước khi về nhà muốn gặp em một chút.”
Trước khi ngủ muốn nhìn thấy cô, cho nên không thể đợi được đến ngày mai mới tặng quà.
Trì Kiều còn đang mải suy nghĩ về ý tứ của những lời này, thuận miệng nói: "Ngủ ngon."

Nói xong, cô lại cảm thấy không đúng, bây giờ đã là buổi trưa ... Vì vậy, cô lập tức sửa lại nói: "Mơ đẹp."
Trì Kiều lúc này có chút ngốc nghếch, Lục Tầm không khỏi nở nụ cười, nói "ngốc hay không ngốc", khẽ xoa đầu cô, xoay người rời đi. Trì Kiều không nhìn thấy xe của anh, bàn tay lạnh chạm lên gương mặt nóng bừng, đuổi theo Lục Tầm, hỏi: "Anh đến đây bằng cách nào?"
“Đi là tới."
"Anh muốn đi ăn đúng không? Nếu không em mời anh ăn." Thấy Lục Tầm quay lại, Trì Kiều nói thêm, "Cảm ơn anh đã tặng quà cho em."
Lục Tầm phì cười: "Mọi chuyện phải tìm lý do?"
... Còn không thì sao, chẳng lẽ nó thẳng bởi vì không muốn anh rời đi nhanh như vậy, muốn anh ở lại thêm một lát cho nên mới mời anh ăn cơm sao?
Trì Kiều vẫn còn chưa nghĩ ra tiếp theo nên nói như thế nào thì điện thoại của Lục Tầm đột nhiên đổ chuông, hai người đang ở gần nhau nên Trì Kiều đại khái có thể nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của anh.
Nếu cô đoán không lầm thì cuộc gọi đó là của cô gái kia, hình như cô gái này đã gây ra chuyện trong khách sạn, cãi nhau với ai đó, nên nhờ Lục Tầm đi qua giúp cô ta.
Lục Tầm yên lặng nghe cô gái đầu dây bên kia nói, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: "Cô không thể dừng một chút sao?"
Người bên kia dường như đang khóc, Lục Tầm hơi nhíu mày, không kiên nhẫn mà ngắt lời cô, "Biết rồi, tôi sẽ đến."
Sau khi cúp điện thoại, Lục Tầm nói với Trì Kiều đang ôm cừu nhỏ trong tay đứng chờ mình, "Anh còn có việc phải về trước, bữa ăn này ghi nợ, tối nay cùng nhau ăn."
Không nghe thấy câu trả lời của Trì Kiều, anh lại nói: "Ngày mai anh đến đón em."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận