Cho đến khi lên xe Từ Xán vẫn còn khóc. Lục Tầm đưa khăn giấy vào tay cô ta, nhìn ra ngoài cửa sổ xe mà không nói lời nào.
Từ Xán ném khăn giấy đi, mắt đỏ hoe nhìn Lục Tầm: "Không phải anh không muốn để ý tới tôi sao? Vậy thì để tôi yên, tôi không cần."
Lục Tầm từ trước đến nay không chịu nhún nhường: "Vừa lúc, cô xuống xe đi."
Từ Xán đang định đánh lại, còn chưa kịp đánh đã bị Lục Tầm chặn lại, thấy anh cau mày châm thuốc, Từ Xán nức nở hỏi: "Không phải các người đều khinh thường tôi sao?"
"Cô suy nghĩ nhiều rồi, mọi người đều bận rộn, không có thời gian xem thường cô."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mấy người họ nói gì tôi nghe không hiểu... Em gái anh nói anh đã có bạn gái? Anh thích người như vậy? Không xinh lắm, dáng người cũng bình thường."
Lục Tầm không muốn cùng người khác nói về Trì Kiều, chỉ nói: "Những gì cô nghĩ là đẹp không giống với những gì tôi nghĩ, giống như những gì cô theo đuổi tôi cũng không hiểu, giống như những lời mấy người đó nói cô nghe không hiểu, cái gọi là đẹp cũng không chỉ có vẻ bề ngoài."
Từ Xán vẫn muốn hỏi Lục Tầm: "Anh thích cô ấy ở điểm nào? Học giỏi, hiền lành, tốt bụng? Chỉ là tốt số mà thôi."
"Tôi sẽ nói điều này lần cuối cùng, không ai nợ cô điều gì cả, là do bản thân cô không chịu cố gắng, cho dù có cùng cảnh ngộ với cô, tôi cũng sẽ không biến thành giống như cô bây giờ, cô ấy cũng sẽ không, cho nên tôi mới thích cô ấy. Cô muốn tìm một công việc hoặc là muốn học cái gì đó, tôi có thể giúp cô, lần này là lần cuối cùng. Về sau nếu cô không trở nên tốt hơn cũng đừng tới tìm tôi, không lui tới là muốn tốt cho cô, nguyên nhân vì sao cô cũng tự hiểu được."
“Hiện tại tôi sẽ đưa cô quay về nội thành, trên đường còn có chút thời gian, cô tự mình suy nghĩ đi."
Nói xong, Lục Tầm dập tắt điếu thuốc, khởi động xe, cho đến khi Từ Xán xuống xe, hai người không nói thêm câu nào. Sau khi Từ Xán xuống xe, Lục Tầm ngay lập tức lái xe trở về, nhìn qua gương chiếu hậu vẫn còn thấy Từ Xán đứng đó nhìn chằm chằm, Lục Tầm có chút bất lực, nếu đổi lại trước kia, mỗi lần Từ Xán khóc lóc thảm thiết, anh cũng sẽ coi như không nhìn thấy, tại sao đột nhiên nhàn rỗi lại muốn quản chuyện của cô ta? Đại khái ở cùng Trì Kiều lâu liền bị lây bệnh của cô.
Trước khi lái xe trở về, Lục Tầm nhận được tin nhắn của Từ Xán: "Tôi muốn quay lại trường học."
Sau khi anh nói sẽ không liên lạc với cô ta nữa, Lục Tầm đương nhiên sẽ không trả lời, anh suy nghĩ một chút liền gọi điện cho thư ký của ba mình để nhờ anh ta liên lạc với Từ Xán, giúp Từ Xán tìm một trường trung học dạy nghề, lựa chọn một ngành phù hợp.
Sau khi cúp điện thoại, anh lại bấm vào số của Trì Kiều, không biết có phải cô đang bận không, không trả lời.
Từ thành phố đến thung lũng đom đóm là một quãng đường dài, nhanh nhất cũng phải mất hơn ba tiếng. Khi Lục Tầm quay lại thì đã qua giờ ăn trưa, bình thường sau lúc này Lục Tầm sẽ đi ngủ. Bởi vì bản thân có thời gian nghỉ ngơi và làm việc khác thường, Lục Tầm liền đặt một phòng ở khách sạn gần đó, trước khi đi ngủ muốn tìm Trì Kiều, nhưng điện thoại không liên lạc được, hỏi một nhóm người cũng không ai nhìn thấy cô.
Lục Tầm luôn luôn không để ý ăn cái gì, nhận lấy bánh mì và dăm bông từ một người bạn, sau khi ăn xong liền uống nửa chai nước khoáng, tạm thời giải quyết xong bữa trưa.
Anh hỏi rất nhiều người, cuối cùng phát hiện ra Trì Kiều đang dùng bữa trong nhà hàng gỗ bên hồ, khi anh bước tới, Trì Kiều đang trò chuyện với Tần Úy, còn có mấy sinh viên của Học viện Âm nhạc, nam nữ đều có, Trì Kiều uống nước cam, hai tay cầm cốc nước cam còn to hơn mặt mình, bất kể người khác nói gì cũng chăm chú lắng nghe, ít khi ngắt lời, vừa dịu dàng vừa đáng yêu.
Lục Tầm không bước tới mà đứng ở cách đó ba mét quan sát cô, Trì Kiều phản ứng chậm chạp, hồi lâu sau mới nhận ra có người đang chăm chú nhìn mình, ngẩng đầu lên nhìn đối phương, Lục Tầm mỉm cười với cô, sau đó lại ra hiệu cho cô lại đây, vẻ mặt của Trì Kiều không chút thay đổi, chần chờ một hồi lâu mới đứng dậy đi tới.
Lục Tầm cảm thấy khó hiểu khi nhìn thấy Tần Úy đang ăn khoai tây chiên dáng vẻ giống như đang chờ xem kịch, nhưng khi Trì Kiều bước đến gần anh, cô là người duy nhất còn lại trong mắt anh.
"Có chuyện gì không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Tầm đầu tiên là giật mình, sau đó lại nở nụ cười: "Em không vui? Tại sao?"
Vẻ mặt của Trì Kiều dịu đi một chút, nhưng sự mềm mại này là để chứng minh rằng cô không tức giận, không quan tâm cũng không cố ý giả vờ, Lục Tầm đương nhiên rất hiểu cô, chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhìn ra được.
"Không có, em không có. Có gì mà không vui." Mải phủ nhận, một lúc sau cô lại hỏi: “Anh tìm em có việc gì không?”
“Trước khi đi ngủ muốn gặp em."
Trì Kiều cúi đầu một lúc lâu không lên tiếng, thấy sắc mặt cô dịu đi, Lục Tầm đang định hỏi chuyện gì thì Tần Úy hướng về phía Trì Kiều gọi một tiếng: "Kiều Kiều, em mau ăn mì đi thôi, nếu không nó sẽ trương lên đấy."
“Em đi ăn đã."
Lục Tầm "ừm" một tiếng: "Khi nào tỉnh dậy anh sẽ tìm em."
Trì Kiều không trả lời, xoay người lại đi tìm chị gái. Lục Tầm có chút bối rối, lúc trước Trì Kiều cũng đột nhiên không để ý tới anh như vậy, lần đầu tiên là vì anh hôn cô, lần thứ hai cũng không hiểu sao tự nhiên lại tỏ ra xa cách với anh, nhưng sẽ sớm tốt hơn, bởi vì trước khi vào kỳ học mới anh đã tặng một con búp bê và một chiếc vòng cổ, cô đã thể hiện ý thích của mình một cách quá rõ ràng, lần này ... anh thực sự không thể đoán được.
Lục Tầm thật sự không hiểu được tâm tư của con gái, từ trước đến nay anh đều là người nhìn sắc mặt của người khác, chưa bao giờ anh tìm cách lấy lòng người khác như lúc này.
Lục Tầm lần này cũng ngủ không ngon, hai giờ chiều mới ngủ nhưng tới sáu giờ đã tỉnh dậy. Sau khi tắm rửa xong, thay quần áo, pha một ly cà phê hòa tan vào cốc giấy dùng một lần, anh mới sảng khoái tinh thần một chút, đi ra ngoài tìm Trì Kiều.
Trước khi Lục Tầm rời khách sạn, anh nhìn thấy Lục Tây Ninh cùng với mấy bạn học. Anh gật đầu với cô ấy, ngay cả khi chào hỏi, bước chân của anh vẫn không dừng lại. Lục Tây Ninh do dự một chút liền bỏ bạn học lại chạy đuổi theo.
"Chị Trì Kiều nổi giận với anh à?"
“Cô ấy không bao giờ tức giận.” Lục Tầm cảm thấy câu hỏi này thật nhàm chán, định bỏ đi, nhớ tới sự thờ ơ của Trì Kiều lúc trưa, anh nói: “Nhưng cô ấy không vui, em có biết bởi vì sao không?”
"Không phải do chị Từ Xán sao! Anh chưa nói cho chị Trì Kiều biết chị Từ Xán là ai? Mấy người trong trường của anh đều truyền tai nhau chị Từ Xán là bạn gái cũ... Rốt cuộc chị ấy khóc cái gì vậy? Khi anh nhìn thấy chị ấy khóc liền bỏ lại chị Trì Kiều mà đuổi theo, chị Trì Kiều tức giận cũng là chuyện đương nhiên."
“Em giúp anh chuyển lời, nói với chị ấy sau khi anh đưa chị Từ Xán về sẽ quay trở lại, lúc ấy chị Trì Kiều liền lạnh lùng nghiêm mặt nói ‘anh có quay về hay không cũng không cần nói với chị ấy'. Em sợ mọi người hiểu lầm qua hệ giữa anh và chị Từ Xán, nên em đã nói chị Từ Xán là chị của anh, nhưng chị Từ Xán không giống người nhà chúng ta chút nào. Chị Trì Kiều nhất định có chút ghen."
"Ghen?"
Cho đến khi Lục Tây Ninh đi xa, Lục Tầm vẫn suy nghĩ về những lời này. Theo suy nghĩ của anh, Trì Kiều luôn không chấp nhận mối quan hệ giữa hai người họ, vẫn luôn bị động, mỗi lần anh chủ động là cô lại kinh hãi rút vào trong vỏ, rất lâu mới có thể khôi phục lại được nên anh chỉ dám bước từng bước tới. Để cô từ từ quen, thích nghi với chúng một cách vô thức.
Bánh bao nhỏ vì anh mà ghen tuông quá vô lý, nhưng hôm nay anh cũng không làm chuyện gì chọc tức cô ...
Trời còn chưa tối, bên đường có một vài con đom đóm, Lục Tầm tìm một lúc lâu không thấy Trì Kiều nhưng lại gặp Tần Úy, không đợi anh lên tiếng Tần Úy đã nói trước: "Anh đang tìm em gái của em sao? Em ấy không muốn nhìn thấy anh."
Nhớ tới chuyện Tần Úy cả ngày đều thích diễn, cảm thấy cô ấy đang cố ý dùng chuyện Trì Kiều không để ý tới mình để khiêu khích, Lục Tầm cũng không lên tiếng trả lời.
Tần Úy không ngại chuyện Lục Tầm phớt lờ mình, chỉ nói: "Em gái em trông giống như một cái bánh bao mềm, nhưng cũng là người có chủ kiến. Nếu em ấy không muốn quan tâm đến ai thì nói nhiều cũng vô dụng. Thời Dự là một ví dụ. Anh vừa đẹp trai lại vừa có tiền nhưng em ấy cũng không để ý đến mấy cái này, chỉ cần thấy ai đối xử tốt với em ấy là em ấy sẽ kể rất nhiều chuyện cho anh nghe đúng không? Từ nhỏ nhà em ấy đã thiếu ăn thiếu mặc, bị người nhà ức hiếp, ba em đã muốn đưa Trì Kiều về nhà, cũng hứa sẽ mua cho em ấy rất nhiều đồ chơi, quần áo đẹp, đồ ăn vặt nhưng Trì Kiều không hề để ý tới nói mình chỉ có một ba. Anh thậm chí cả mặt mũi cũng không cho em ấy, không có chuyện gì cũng chọc tức em ấy, em ấy đương nhiên cũng không muốn quan tâm tới anh."
“Sao tôi lại khiến cô ấy tức giận?"
"Anh nói xem, anh đuổi theo một cô gái khác trước mặt một đám người, em ấy có thể vui vẻ được không? Lúc trước em ấy muốn mời anh ăn cơm, anh vì tới chỗ cô gái kia mà từ chối. Một bên anh trêu ghẹo mập mờ với em ấy, một bên đối với cô gái bỏ nhà đi tìm tới nương tựa hữu cầu tất ứng, anh thử nói xem em ấy sẽ nghĩ như thế nào? Này... "
Tần Úy còn chưa nói xong, Lục Tầm đã sải bước rời đi, Tần Úy vốn dĩ còn muốn lừa Lục Tầm một chút, xem phản ứng của đối phương, cho dù không được cũng có thể giúp em gái một phen, thấy Lục Tầm không để ý tới mình, nén giận gửi cho Trì Kiều một tin nhắn thoại tố cáo Lục Tầm, để cho Trì Kiều không nghe những lời anh ta dỗ dành.
Sau khi nhận được tin nhắn của chị gái, Trì Kiều cũng không lập tức nghe bởi vì có một nam sinh bên Học viện Âm nhạc đang nói chuyện với mình, lúc trước có Thời Dự làm lá chắn, nam sinh trong trường cũng không tới quấy rầy cô, kinh nghiệm từ chối của Trì Kiều vô cùng ít đành phải tỏ ra lạnh nhạt.
Khi Lục Tầm tìm thấy họ, đối phương đang mời cô đến trường của họ để nghe một buổi hòa nhạc, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy có người nhìn mình chằm chằm, cậu chàng nhất thời sững sờ. Mặc dù biểu hiện của Lục Tầm rất thản nhiên nhưng cũng biết là không phải người dễ chọc.
Cậu ta hỏi Trì Kiều: "Có phải là bạn của cậu không?"
Trì Kiều chưa kịp nói thì Lục Tầm đã trả lời thay cô: "Bạn trai."
Chàng trai lúng túng trong hai giây liền tìm cớ bỏ đi.
Ngay cả Tần Úy cũng nói như vậy, Trì Kiều không vui nhất định là vì Từ Xán, với tính cách của Trì Kiều sẽ không bao giờ quan tâm đến thể diện, vậy thì chỉ có thể là đang ghen...
Sau khi xác nhận điều này, mặc dù rất khó tin, nhưng ý cười trên mặt Lục Tầm ngày càng rõ. Bị chàng trai đó quấn lấy, Trì Kiều vốn dĩ rất đau đầu, nhưng khi nhìn thấy Lục Tầm lại biến thành phiền muộn. Nhìn thấy anh cười, vốn dĩ nghĩ rằng quan hệ giữa mình và Lục Tầm cũng không phải là bạn trai bạn gái, không có tư cách tức giận vì chuyện anh đuổi theo một cô gái khác, tự nói với chính mình không nên trách Lục Tầm, nhưng dần dần không khống chế được tức giận, hỏi: "Anh cười cái gì vậy?"
Lục Tầm quắc mắt đáp: "Anh cười khi nào? Anh tức giận, người đó quấy rầy em, sao em không gọi cho anh?"
"Tại sao em phải gọi cho anh? Sau này anh có ngủ được hay không, muốn là gì cũng không cần phải nói cho em biết."
Trì Kiều không còn giả vờ thờ ơ, không còn lễ phép nữa, ngược lại khiến Lục Tầm rất vui vẻ. Anh bước tới gần Trì Kiều cười nói: "Anh còn chưa chết, có người dám quấy rầy em, đương nhiên em phải gọi điện cho anh càng sớm càng tốt."
“Em với anh cũng không có quan hệ đặc biệt gì, có người quấn lấy em hay không cũng không phải là chuyện của anh.” Bốn mắt nhìn nhau một lúc, Trì Kiều dời ánh mắt nhìn đi nơi khác, ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh hồ.
Lục Tầm đi theo, ngồi xổm xuống trước mặt Trì Kiều, chống hai tay ở bên cạnh eo cô, nhìn vào mắt cô cười: "Em thích anh sao?"
Thấy Trì Kiều trợn tròn mắt nhìn mình, Lục Tầm lại nói: "Thật trùng hợp, anh cũng thích em."
"Cái, cái gì?"
Thời Dự chưa bao giờ dứt khoát nói "Anh thích em", vì vậy đây là lần đầu tiên Trì Kiều được trực tiếp tỏ tình, trời sinh cô là người hay thẹn thùng, trong lúc nhất thời liền cảm thấy mình như đang ngồi trên đống lửa, Lục Tầm giam cô trong vòng tay anh, Trì Kiều có muốn chạy cũng không thoát đành phải nhìn sang chỗ khác.
"Chuyện giữa trưa, nếu em tức giận, anh xin lỗi. Anh không biết em sẽ quan tâm đến anh và Từ Xán, nếu không anh nhất định sẽ không bỏ đi như vậy. Từ Xán là chị gái của anh, ba cô ấy cùng với của anh…. kết hôn với mẹ của anh."
Lục Tầm đã mười mấy năm chưa nói ra từ ‘mẹ’ này, ngay khi phát ra từ này nhất thời không kịp thích ứng, một cảm xúc khó tả dâng trào, anh dừng lại một lúc rồi mới tiếp tục nói: "Lúc trưa anh muốn cùng cô ấy nói rõ ràng, cô ấy cũng sẽ không tới tìm anh nữa. Nếu không phải vì gặp em, anh có thể sẽ không quan tâm tới cô ấy nhưng em đã khiến anh thay đổi quyết định. Chuyện đã xảy ra khi anh còn nhỏ, lần trước em cũng đã hỏi qua, anh chưa nói. Anh chưa từng nói với ai chuyện này, em có muốn nghe không?"
Lục Tầm nắm lấy tay Trì Kiều đưa tới bên miệng, còn chưa hôn xuống, Trì Kiều đã muốn rút tay về vẻ mặt hoảng sợ. Lục Tầm lại nắm chặt lấy, lần này chỉ đơn thuần muốn nắm lấy tay cô, Trì Kiều do dự một chút, cũng không giãy giụa nữa.
Lục Tầm đứng dậy, ngồi sang bên cạnh, nắm lấy tay cô, nhìn mặt hồ sâu thẳm và những con đom đóm lấp lánh như sao, nói: "Em còn chưa trả lời."
Mặt Trì Kiều nóng bừng, mất một lúc sau Trì Kiều mới khẽ hỏi: "Cái gì?"
“Em có thích anh không?"