Buổi sáng Trì Kiều chỉ ăn nửa cái bánh ngọt, tới cơm trưa bởi vì Lục Tầm đi cùng với Từ Xán cho nên cô cũng không có tâm trạng ăn uống, từ sáng không ăn gì lúc này dạ dày có chút đau, cũng không biết vì lý do gì cả người cứ lâng lâng, mặc dù đói nhưng lại không có cảm giác thèm ăn.
Không những không có cảm giác thèm ăn, Trì Kiều cũng sợ mình không ngủ được, xem phim hay đọc sách không tập trung, thậm chí ngay cả bài hát mà cô yêu thích nhất cũng nghe không vào, cảm giác lúc này rất giống sau khi thi xong đại học lúc đó, có thời gian rảnh lại bởi vì tinh thần quá hưng phấn mà không làm được bất cứ việc gì.
Thấy cô ăn được hai miếng rồi lại để nĩa nhựa xuống, Lục Tầm hỏi: "Em không muốn ăn cái này à? Để anh gọi cho khách sạn nói họ mang cơm tới?"
“Không cần, em không đói.”
Từ khi còn nhỏ, Lục Tầm đã là người dễ ăn, hoàn toàn không rõ mặc dù đói nhưng Trì Kiều lại chỉ ăn giống như một con mèo nhỏ, ăn có hai miếng thì sao có thể sống sót được, anh cũng không ép cô, ăn sạch hai bát mì, sau đó liền nhận lấy khăn tay mà Trì Kiều đưa tới, cười nói: "Sau khi trở về, nhất định phải nghiên cứu làm sao để nuôi em, em quá gầy lại quá kén ăn."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trì Kiều lườm anh một cái: "Anh cũng không gầy."
Tuy rằng Lục Tầm gầy, hoàn toàn không giống kiểu gầy yếu như Trì Kiều, mà là do độ tuổi của anh nên dáng người mới trông gầy như vậy, nghe thấy Trì Kiều nói, Lục Tầm liền vươn tay ra búng một cái lên trán cô: "Còn dám bắt bẻ, anh vận động một chút là năng lượng sẽ tiêu hao, em ăn quá ít thể chất không theo kịp."
Trì Kiều cũng lười tranh luận với anh, đứng dậy đổ hai chén mì hết đi, ném cái hộp vào thùng rác. Cô rửa tay, lấy bộ quần áo thay trong túi xách, đi vào phòng tắm thay áo đang mặc trên người ra đưa cho Lục Tầm.
“Anh mặc quần áo vào đi, lạnh lắm, sẽ bị cảm lạnh.” Dù đã nhìn thấy Lục Tầm cởi trần nhiều lần, nhưng vẫn khiến Trì Kiều có cảm giác không được tự nhiên.
Lục Tầm mặc áo phông vào, cảm thấy ống tay áo dài nóng nực, vì vậy anh vươn tay ôm mặt Trì Kiều, giống như một cậu chủ để cô xắn tay áo lên cho mình.
Ngay khi Trì Kiều vừa mới xắn lên, Lục Tầm đã nắm lấy tay cô, không giống như những lần nắm tay trước, anh ôm trọn bàn tay của cô vào lòng bàn tay to của mình, dùng ngón tay cái xoa nhẹ vào lòng bàn tay cô, hành động khiến cô lại căng thẳng.
Lục Tầm nhìn Trì Kiều một lúc lâu không lên tiếng, hai người rất ít nói chuyện, khi ở bên nhau thường lặng lẽ ngồi cạnh nhau, Trì Kiều không cảm thấy khó xử hay ngượng ngùng gì cả nhưng lúc này không những bị đối phương nắm tay mà còn chăm chú nhìn mình, làm cho Trì Kiều giống như đang ngồi trên đống lửa, nhíu mày oán trách: "Anh cứ nhìn em như vậy làm gì chứ?"
“Anh cảm thấy rất thích.” Một người dịu dàng và ít nói từ nay sẽ thuộc về anh, Lục Tầm cũng đã gặp rất nhiều cô gái có tính cách khác nhau, nhưng Trì Kiều là người duy nhất thật sự dịu dàng từ trong ra ngoài. Bất kể nghịch cảnh hay thuận cảnh, cô là người không sa đọa, không phàn nàn, nguyện ý nhìn từ góc độ của người khác mà cân nhắc.
Trì Kiều cũng cảm thấy Lục Tầm đẹp trai, cô nhìn không đủ, nhưng dù nói chuyện hay thực sự ở bên nhau, cô cũng không thể không biết xấu hổ mà nhìn thẳng vào anh như vậy, người này da mặt thật dày.
"Không có lúc nào anh cảm thấy xấu hổ sao?"
“Em thử xem."
“Thử cái gì?"
Lục Tầm vừa ăn mì gói xong không thích miệng đầy bột nên nhai hai viên kẹo cao su, nhìn thấy vẻ mặt không biết gì của Trì Kiều, anh cúi người cúi xuống trước mặt cô, môi dừng lại cách cô hai ngón tay. Lục Tầm có sống mũi cao, chóp mũi của hai người tự nhiên chạm vào nhau, đợi một lúc sau, Trì Kiều vẫn không nhúc nhích cũng không thể đoán ra được ý nghĩ của đối phương, hơi thở của hai người hòa vào nhau, không thể phân biệt được, chuyện gì cũng không làm khiến Trì Kiều không biết phải làm sao.
Lục Tầm bật cười, thổi bong bóng kẹo cao su trong miệng, ngay lúc bong bóng vỡ ra, Trì Kiều sợ tới mức nhắm mắt lại. Lục Tầm ngả người ra sau dựa vào ghế với vẻ mặt bất đắc dĩ: "Anh chỉ chờ em hôn anh thôi."
Thấy Trì Kiều đang nhìn mình chằm chằm, anh cười nói: "Nếu em chủ động hôn anh, nhất định có thể khiến anh đỏ mặt."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trì Kiều bĩu môi, xem cô là kẻ ngốc, sao anh có thể dễ dàng đỏ mặt như vậy, cô nhất định sẽ không bị lừa đâu.
“Em không buồn ngủ à?” Trì Kiều chưa kịp trả lời, Lục Tầm lại nói, “Nếu em không buồn ngủ thì cùng nhau xem phim.”
“Buồn ngủ.” Thực ra là chưa đến mười giờ, bình thường Trì Kiều cũng rất ít vận động, đi lại một ngày ở bên ngoài càng khiến cô mệt hơn.
“Vậy ngủ đi.” Lục Tầm cầm chai nước khoáng lên uống, đứng dậy tắt đèn trần cùng đèn hành lang, chỉ để lại đèn trong phòng tắm.
Khi ánh sáng trong phòng mờ đi, sau khi nhìn thấy chiếc giường bừa bộn mà Lục Tầm đã ngủ Trì Kiều mới nhận ra mình sẽ qua đêm trong phòng của Lục Tầm. Hai người họ vừa mới ở bên nhau, có phải đây là một ý kiến không được tốt lắm hay không?
“Hay là, em thuê một phòng ở bên cạnh?"
“Không cần. Lúc trước không phải chúng ta cũng từng ở chung một phòng sao, anh là người đứng đắn, không cần sợ hãi."
"..." Nghe xong những lời này Trì Kiều cũng không nói gì nhưng cô cũng tin tưởng vào Lục Tầm, nói như vậy chỉ là có chút e ngại rụt rè mà thôi, Tần Úy cứ kêu cô phải tỉnh táo đừng để bị Lục Tầm lừa đi quá nhanh.
Vừa nghĩ tới Tần Úy, Trì Kiều đã nhận được tin nhắn WeChat của cô ấy, sợ Lục Tầm lại nghe thấy tin nhắn thoại, lần này Tần Úy gửi tin nhắn tới: "Em đang ở đâu vậy? Hơn mười giờ rồi, đừng ở lại chỗ Lục Tầm quá muộn."
Tần Úy thường xuyên đi chơi đêm không về, uống rượu và đánh bài với một đám trai gái, quản Trì Kiều như vậy thật ra vẫn do cha mẹ bảo thủ, cô ấy là người biết bảo vệ bản thân mình, nhưng Trì Kiều lại là người dễ mềm lòng, rất dễ bị người khác ảnh hưởng.
Mỗi lần nghe Tần Úy nói câu này, Trì Kiều đều không tin, nhưng cô biết chị gái muốn tốt cho mình.
Do dự một lúc, Trì Kiều trả lời "em biết rồi", ngồi xuống giường của Lục Tầm, trước kia bọn họ cũng đã từng ở chung một chỗ, hẳn là cũng sẽ không có vấn đề gì?
Sau khi thấy cô trả lời, Tần Úy lại hỏi: "Hiện tại em đang ở đâu?"
“Khách sạn."
"Trong phòng của Lục Tầm?"
Trì Kiều sợ nhất là bị Tần Úy cằn nhằn, không muốn nói sự thật với Tần Úy vì vậy không trả lời lại. Tần Úy đợi một hồi, nhanh chóng gọi tới, câu đầu tiên hỏi: "Lục Tầm có ở bên cạnh em hay không?"
Trì Kiều liếc nhìn Lục Tầm đang ngồi trên ghế sofa, điều chỉnh âm lượng cuộc gọi đến mức nhỏ nhất: "Không có ở đây."
Nghe xong lời này, Tần Úy không còn đè thấp giọng nữa, lớn tiếng nói: "Em tự mình thuê phòng?"
“Ừm, em buồn ngủ."
“Em ở phòng nào, cho chị số phòng."
"..."
Trì Kiều còn chưa kịp nghĩ cách để từ chối Tần Úy, thì đã nghe cô ấy nói "Em nói chị cũng không nhớ được, em vẫn nên gửi số phòng vào tin nhắn cho chị, chị chơi thêm một lúc nữa đến gần sáng quay về đó ngủ, trong lều rất lạnh."
“Ồ."
Ngay sau khi Trì Kiều cúp máy, Lục Tầm bước đến hỏi chứng minh thư của cô.
“Anh muốn chứng minh thư của em làm gì vậy?"
“Không phải chị em muốn tới đây ngủ sao, giúp hai người thuê phòng."
Trì Kiều lấy chứng minh thư từ trong túi xách ra đưa cho anh, sau khi Lục Tầm bước ra khỏi phòng, Trì Kiều bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình. Lúc trước nói sẽ cùng nhau qua đêm, cô sợ bị Lục Tầm đánh giá thấp, có chút do dự, bây giờ khi thật sự phải đi mới phát hiện bản thân không muốn rời xa anh chút nào.
Một lát sau, Lục Tầm trở lại phòng, nhìn thấy Trì Kiều ôm túi xách đang ngồi đợi trên ghế sofa, liền hỏi: "Sao em vẫn chưa ngủ?"
“Không phải muốn đổi phòng sao."
“Đổi sang phòng nào?” Lục Tầm đi tới sofa, cầm lấy túi xách của Trì Kiều đặt sau lưng, “Em ở lại đây với anh.”
Cô cũng muốn như vậy, nhưng nếu Tần Úy biết chuyện, cô nhất định sẽ bị chị ấy nói tới phát phiền.
"Anh đã thuê hai phòng, không cùng tầng. Anh để thẻ mở cửa của chị em ở quầy lễ tân tầng 1, khi em nhắn số phòng cho cô ấy thì nói một tiếng. Cô ấy chơi cả đêm, nhất định sẽ ngủ tới trưa. Em ở lại đây với anh, ngày mai sau khi ăn trưa xong, chờ đến khi anh đi ngủ thì em sang phòng bên kia."
“Nếu em với chị ấy ở hai phòng nhất định chị ấy sẽ nghi ngờ."
Nghe được câu này, Lục Tầm bất đắc dĩ cười: "Ngay cả nói dối em cũng không biết? Cô ấy uống nhiều rượu như vậy khi về nhất định sẽ phải ồn ào một lúc, em nói muốn yên tĩnh nghỉ ngơi không muốn bị cô ấy làm phiền là được rồi."
Tần Úy khi ngủ rất xấu tính vì thế khi ở nhà Trì Kiều thật sự không muốn để cô ấy ngủ cùng, nhưng Tần Úy cũng biết cô là người quen sống tiết kiệm, vì lý do này mới miễn cưỡng thuê hai gian phòng. Tuy nhiên, mỗi lần Tần Úy uống rượu, ngày hôm sau phản ứng của cô ấy sẽ trở nên chậm chạp có lẽ cũng không nghĩ nhiều. Trì Kiều quyết định ở lại mà không nói với chị gái mình, cô luôn là một đứa trẻ ngoan không biết nói dối, lúc này đột nhiên làm như vậy không khỏi cảm thấy có chút do dự.
“Nói dối có danh dự không?” Trì Kiều ngồi trở lại trên giường, ôm chăn bông nói: “Em đi ngủ đây.”
Lục Tầm "ừm" một tiếng rồi đi vào phòng tắm nhưng cũng không có đi ra sofa, mà đi tới bên giường ngồi xuống. Thấy Lục Tầm vén chăn nằm xuống, Trì Kiều đang ôm gối nhắn tin cho chị gái lập tức cảnh giác hỏi: "Anh làm gì vậy?"
Gối bên người Lục Tầm bị Trì Kiều ôm vào trong lòng, đành phải đặt tay lên sau đầu: "Ngủ đi."
“Không phải buổi tối anh không ngủ được sao?"
“Lúc trưa em đột nhiên không để ý tới anh, anh sợ tới mức ngủ không ngon."
“Em còn tức giận đến cơm trưa không ăn đấy."
Nghe vậy, Lục Tầm sửng sốt một giây, trong mắt mang theo ý cười: "Không phải em đang ăn giấm chua* đấy chứ?"
*Ý chỉ đang ghen.
Lại nghĩ đến chuyện buổi trưa, Trì Kiều buồn bực một hồi, không nói gì. Cô chưa bao giờ là người hẹp hòi hay rối rắm, cũng không biết nói sao, dù lý trí đã nói Lục Tầm không liên hệ với mình nữa cũng không nên phiền não nhưng khi nghĩ tới cảnh Lục Tầm đuổi theo Từ Xán khi cô ta bỏ chạy, vẫn không tự chủ được mà tức giận.
Lục Tầm quen thuộc với mọi biểu hiện của Trì Kiều, nhìn cô chằm chằm một giây, sau đó đưa tay ra véo má cô, hỏi: "Em lại tức giận à?"
Trì Kiều chưa kịp giải thích thì anh đã nói: "Lúc trở thành người một nhà với Từ Xán, anh ba tuổi, cô ấy bốn tuổi, đến khi ba cô ấy với mẹ anh ly hôn, anh sáu tuổi, cô ấy bảy tuổi, tổng cộng hơn ba năm, ấn tượng sâu sắc nhất chính là những lần bị đánh, thứ hai chính là bữa đói bữa no.”
"Mẹ anh không biết làm thế nào để hòa nhập với ba cô ấy. Công việc của ba cô ấy làm việc một ngày thì lại nghỉ hai ngày. Một ngày nếu ông ta không ở nhà mọi chuyện đều bình yên, hai ngày ở nhà, trong căn nhà chỉ lớn bằng lòng bàn tay chật người, ông ta sẽ gọi bạn bè tới đánh bài, trong nhà lúc ấy toàn mẩu thuốc lá cùng vỏ bia nằm la liệt trên đất... Theo như anh nhớ thì mối quan hệ của mẹ anh và ba cô ấy không được tốt, nếu như ông ta không ở nhà thì mẹ sẽ nấu cơm cho anh với Từ Xán nhưng nếu như ông ta ở nhà, bà ấy liền trốn ra ngoài, đem anh giao cho Từ Xán. Nếu như ba Từ Xán thắng được tiền, ông ta sẽ cho bọn anh một ít tiền mua bánh nướng, ông ta ăn một cái, còn lại để cho bọn anh."
"Lúc đó, bọn anh đi học mẫu giáo không ai đón. Bọn anh tự đi học, bánh nướng, dưa chuột sống và cà chua là bữa ăn. Nhưng nếu như ông ta thua tiền, tâm trạng không được tốt sẽ không được ăn cơm, còn phải trở thành bao cát cho ông ta trút giận. Khi anh bị ông ta đánh cũng không dám nói với mẹ, mẹ anh chỉ biết cãi nhau với ông ta. Bà ấy sớm muốn ly hôn từ lâu nhưng ba Từ Xán nhất định không chịu, còn nói bà có người đàn ông khác ở bên ngoài.”
"Thỉnh thoảng anh và Từ Xán lấy trộm tiền mà ba cô ấy để trên bàn, chạy đi mua đồ ăn. Khi ba Từ Xán phát hiện ra, không biết là ai lấy đều sẽ nói là cô ấy, bởi vì ông ta sẽ không đánh Từ Xán một cách quá dã man."
“Sau đó, mẹ anh kiếm được đủ tiền, lấy tiền đổi lấy một tờ giấy ly hôn, anh và Từ Xán không bao giờ gặp nhau nữa. Đến khi gặp lại cũng đã học cấp ba, cô ấy đã nghỉ học nửa năm, từ nhỏ tính cách của cô ấy đã như vậy, trưởng thành cũng không khá hơn là bao, qua lại với mấy tên côn đồ, cả ngày gây chuyện, có nhà cũng không muốn quay về.”
"Lần đầu tiên cô ấy nhờ anh giúp đỡ, vài người bạn kéo bè lũ đánh nhau bị thương, không có tiền đến bệnh viện. Lần thứ hai bạn của cô ấy mang thai, không có tiền để giải quyết. Khi cô ấy còn nhỏ đã mua kẹo, mua chocolate cho anh, có một cái bánh bao cũng sẽ chia cho anh một nửa những chuyện này anh đều nhớ rõ, nhưng một lần, hai lần, ba lần, bốn lần, năm lần là đủ rồi. Bất kỳ sự giúp đỡ nào nữa sẽ chỉ khiến cô ấy có những suy nghĩ viển vông. Ngay cả khi em không xuất hiện, anh cũng sẽ phân rõ giới hạn với cô ấy, ngược lại là bởi vì lây tật xấu mềm lòng của em, cho nên anh mới giúp cô ấy một lần cuối cùng. Hôm nay cô ấy nói muốn quay lại trường học một lần nữa, anh đã giúp cô ấy, dù sau này cô ấy có tìm được lối thoát cho mình hay không, cũng sẽ không còn liên quan tới anh nữa."
“Hy vọng có thể."
"Em không tức giận nữa sao?"
“Ai tức giận?” Chính là Tần Úy đã nói với cô rằng loại con gái như Từ Xán rất hấp dẫn con trai, mới khiến cô suy nghĩ lung tung. Nếu Lục Tầm chỉ giúp đỡ cô ấy vì tình cảm thuở nhỏ, đối với cô ta cũng không có suy nghĩ nào khác, chuyện Từ Xán có thích anh hay không, anh còn có thể giúp cô ta nữa hay không còn liên quan gì nữa.
“Nếu không tức giận, cũng đang rảnh rỗi," Lục Tầm kéo Trì Kiều cùng nhau nằm xuống, "Em có muốn thử xem anh có mắc cỡ hay không không?"