Màu tường vi cho em

Không đợi Trì Kiều nằm trên giường kịp phản ứng lại, Lục Tầm đã xoay người lại áp cô xuống dưới thân mình. Đèn trần sớm đã tắt, Lục Tầm cảm thấy ánh đèn mờ mịt, không nhìn rõ mặt bạn gái, đưa tay bật đèn tường bên trái.
Ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn tường phác họa ra đường nét khuôn mặt đẹp đẽ của hai người, Lục Tầm chống nửa thân người phía trên lên, đưa tay lên vuốt mớ tóc lòa xòa trên má Trì Kiều, thấy cô ngây người nhìn mình, anh thấy rất thú vị: "Bị dọa sợ rồi?"
 Mẹ Tần và Tần Úy chưa từng phổ cập cho Trì Kiều biết những chuyện như vậy, bởi vậy đối với chuyện nam nữ, đến nay Trì Kiều vẫn luôn tỉnh tỉnh mê mê, đối với cô mà nói, tư thế của hai người lúc này cực kỳ đáng sợ. Nhưng lo lắng nếu nói với Lục Tầm mình chuyện gì cũng không biết nhất định sẽ bị Lục Tầm chê cười là người chưa trải sự đời, cô không còn cách nào khác đành phải cậy mạnh nói: "Không có, ai bị dọa sợ."
Trì Kiều không căng thẳng, dường như đang mải suy nghĩ chuyện gì đó, Lục Tầm chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra được, nhưng anh lại giả vờ như không biết, cười nói: "Thật sự không sợ? Vậy thì ôm anh đi."
Trì Kiều do dự một lát mới đưa tay lên vòng qua thắt lưng của Lục Tầm, Lục Tầm nhìn cô một lúc lâu, thấy cô không chịu nhìn mình, Lục Tầm phì cười, cúi đầu hôn xuống cổ cô. Lúc ban nãy ở ban công, anh cũng đã chạm qua nơi này nhưng chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi vậy mà vẫn luôn nhớ rõ cảm giác khi chạm vào nơi non mịn mềm mại này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn thấy vẫn còn thời gian, môi Lục Tầm từng chút một hôn xuống cổ cô, không bỏ qua một nơi nào, cánh tay ôm eo Lục Tầm không ngừng siết chặt, nhận thấy anh đang bắt đầu mút lấy xương quai xanh của mình, rốt cuộc chịu không nổi, lên tiếng cự tuyệt: "Lục Tầm, anh thả em ra, em muốn nghỉ ngơi."
Lục Tầm phải mất hai giây mới dừng lại, sợ đè lên Trì Kiều liền chống nửa thân trên lên, cúi đầu hôn cô, cổ không khỏi đau nhức, càng không có cách nào khác càng ngày càng áp sát cô. Anh ôm Trì Kiều lăn lộn một vòng, để cô đè lên người mình.
Tư thế thay đổi, thân trên của hai người hoàn toàn áp vào nhau, má Trì Kiều không khỏi nóng lên, cả ngày nay cô đã không ăn nhiều, cũng không còn nhiều sức lực, hình như thứ còn sót lại cũng đã bị lấy đi, mặc dù cố gắng chống đỡ một thời gian dài, tay phải của Lục Tầm đang đặt trên lưng của cô ấn nhẹ, cô hoàn toàn đè lên người anh.
 “Anh làm gì vậy?” Trì Kiều lần này thật sự rất tức giận, hai người họ mới chính thức quen nhau mấy tiếng đồng hồ, như vậy cũng quá nhanh…
“Không phải em không sợ sao?” Lục Tầm cười, “Nếu em chịu thừa nhận mình sợ anh nhất định sẽ bỏ qua cho em.”
Trì Kiều không nói lời nào, hai người ở cạnh nhau, không khí cô hít vào tràn ngập hơi thở của Lục Tầm, trong lòng cô có ngại ngùng đến đâu, cô cũng không thể phủ nhận rằng cô thực sự thích mùi của anh, thích bị anh quấn lấy như vậy, cũng thích được ở chung một chỗ được anh ôm lấy như vậy.
Thấy Trì Kiều phớt lờ mình, Lục Tầm thay đổi điều kiện: "Cho dù em không thừa nhận, nhưng nếu em để anh hôn, chúng ta sẽ ngủ riêng."
Làm sao lại có người như Lục Tầm ... Trì Kiều lườm anh một cái, trở mặt không muốn tiếp tục nữa nhìn về phía đối phương. Tuy nhiên một giây sau, Lục Tầm giữ lấy gáy cô mà hôn xuống. Bị ôm eo ôm gáy thế này, Trì Kiều không nhúc nhích được, hai người áp sát nhau, Trì Kiều cảm thấy có chút khó thở, há miệng thở dốc.
Khi đầu lưỡi của Lục Tầm len vào, đầu óc Trì Kiều trở nên trống rỗng. Lục Tầm cũng không có kinh nghiệm, cũng không tránh khỏi vụng vềm nhưng sau khi tìm tòi nghiên cứu một lát, anh rất nhanh cũng đã hiểu ra.
Một lúc lâu sau, Trì Kiều mới định thần lại, cô chưa kịp nhận ra thì hai người lại lăn lộn một vòng, cô lại bị Lục Tầm đè xuống dưới thân. Sau khi nụ hôn sâu kết thúc, Trì Kiều ngượng ngùng mở mắt, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của Lục Tầm.
Cánh tay vòng qua eo Trì Kiều của Lục Tầm hơi buông lỏng ra, cúi đầu hôn lên trán cô, nằm sang một bên, cười hỏi: "Tức giận rồi?"
Trì Kiều mở mắt ra mới phát hiện đèn tường đã sớm bị Lục Tầm tắt đi, bóng tối không đủ che giấu mâu thuẫn trong lòng cô lúc này, vì vậy cô phải kéo chăn bông lên che đầu.
 
Không nghe thấy câu trả lời của Trì Kiều, Lục Tầm thò tay vào trong chăn bông tìm kiếm tay cô, cuối cùng cũng nắm được, anh nằm ngửa ra, nghiêng đầu nhìn về phía cô: "Em mau ra đây, che đầu lại như thế thì sao thở được."
Chờ một hồi, anh nghe được Trì Kiều nói: "Em ngủ như vậy."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Lại nói dối, anh đã từng thấy em ngủ rồi."
Một phút sau, Trì Kiều mới chui ra, hỏi: "Tại sao anh vẫn nằm ở đây?"
“Hôm nay anh không ngủ được, nằm một lát, chờ em ngủ anh sẽ dậy.” Nhìn thấy trong đôi mắt đen láy của Trì Kiều có chút chống cự, Lục Tầm cười, “Em cũng đừng suy nghĩ bậy bạ, anh là người bảo thủ, sẽ không làm ra những chuyện quá phận đâu."
 
    "..." Vừa rồi còn không xem là chuyện quá phận? Khi hai người họ vẫn còn chưa quen nhau, anh cũng đã từng hôn cô, vậy mà lúc này có thể thản nhiên nói mình bảo thủ.
Lục Tầm thực ra không phải đang dỗ dành cô, anh nói rằng anh sẽ không làm chuyện vượt quá ranh giới bởi vì anh thật lòng, không phải vì bảo thủ mà là bởi vì anh không nỡ. Đặt một người vào trong lòng, đương nhiên cũng muốn cô ấy cảm nhận được chân thành của mình. Ngoại trừ Trì Kiều, anh cũng không muốn nhắc lại bởi vì những người kia đối với anh không quan trọng.
 
Trì Kiều cảm thấy mệt mỏi, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô, Lục Tầm cảm thấy an tâm không thể giải thích được, đáng tiếc sau khi cô quay lại trường, bọn họ cũng không thể ở bên nhau mỗi buổi tối như vậy được.
Anh ngủ không ngon, nhưng đã quen với việc ngày đêm đảo lộn cũng không sao chợp mắt được, nằm một lúc rồi bật dậy.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa mới hửng sáng Trì Kiều đã thức dậy, Lục Tầm đi tắm, lau tóc bước ra khỏi nhà tắm, thấy cô ngồi dậy, anh hỏi: "Em không ngủ tiếp đi, dậy sớm vậy?"
"Ừm."
Trì Kiều vuốt tóc, bước xuống giường đi dép lê vào đi vào trong phòng tắm, cố gắng chỉnh trang lại bản thân một chút, để Lục Tầm không nhìn thấy dáng vẻ lôi thôi vừa mới thức dậy của mình.
Cô đánh răng rửa mặt cẩn thận, soi gương một lúc sau khi đảm bảo không có vấn đề gì mới đi ra ngoài, sau khi có người mình thích, cô đặc biệt chú ý đến ngoại hình của mình.
Lục Tầm đau đầu nên hỏi Trì Kiều có muốn đi dạo không, phong cảnh ở đây rất đẹp có ít người qua lại nên Trì Kiều gật đầu.
Ngay khi cơn gió ban mai thổi qua, đầu óc vẫn còn đang hỗn loạn lập tức thanh tỉnh, Trì Kiều và Lục Tầm nắm tay nhau đi về phía lều. Từ ban công, hồ nước cách khách sạn không xa, nhưng cũng phải mất ít nhất 20 phút để đi bộ qua.
Buổi sáng trên núi còn chưa tới 20 độ, vừamới đi được hai trăm mét, Trì Kiều, mặc áo ngắn tay liền hắt hơi hai lần, Lục Tầm không có áo khoác, liền buông tay cô ra, ôm cô vào trong lòng. Nhìn thấy vẻ xấu hổ trên mặt Trì Kiều, anh mỉm cười: "Ngoại trừ anh và em, thì cũng không có ai khác, ngày hôm qua bọn họ ở đây chơi suốt đêm, lúc này vẫn còn đang ngủ, sẽ không bắt gặp đâu."
Lang thang từ khách sạn đến bờ hồ, rồi trở về, thật sự cũng không gặp phải người quen, khi trở về khách sạn, hai người vào nhà ăn ăn sáng. Ngủ dậy cũng không có cảm giác thèm ăn, đi dạo một vòng cuối cùng Trì Kiều cũng cảm thấy đói, thấy cô ăn trứng rán rồi lấy mì xào, Lục Tầm đặt cốc sinh tố hoa quả vào trong tay cô.
Anh nhấp một ngụm sữa đậu nành, nói: "Sau này, mỗi sáng đúng sáu rưỡi, anh ở dưới lầu ký túc xá chờ em, sau đó chúng ta cùng nhau ăn sáng. Bởi vì em lười vận động cho nên mới không có cảm giác thèm ăn."
Nghe vậy, Trì Kiều tự nhiên muốn phản đối, Lục Tầm  giả vờ như không nghe thấy: "Bắt đầu từ ngày mai, đúng sáu rưỡi anh sẽ chờ em ở dưới lầu, tùy em có xuống hay không."
"..." Đây là cố ý không cho cô ngủ sao?
 Sau bữa sáng, Trì Kiều chào tạm biệt Lục Tầm, đến phòng của Tần Úy tìm cô ấy. Tần Úy vẫn đang ngủ, đêm hôm trước cô ấy uống quá nhiều, khi bước vào trong phòng Trì Kiều ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Tần Úy vẫn mặc quần áo tối hôm qua, hiển nhiên là không tắm. Trì Kiều đun một ấm nước sôi, đánh thức chị gái, nói cô ấy uống nước ấm ngồi ngủ tiếp.
Tần Úy ngủ say như chết mất một hồi lâu mới có phản ứng, cầm lấy cốc nước uống một hơi cạn sạch rồi hỏi Trì Kiều, Trì Kiều sợ cô ấy uống quá nhanh như vậy sẽ cảm thấy buồn nôn, liền giúp cô ấy nằm một tư thế thoải mái, sau đó mới đến gian phòng mà Lục Tầm đã thuê cho cô.
Tần Úy ngủ đến chiều mới đi tìm Trì Kiều, mắt và mặt sưng lên, thấy Trì Kiều cau mày chuẩn bị nhắc nhở mình, cô  ấy chủ động nói trước: "Chị sẽ… không bao giờ uống nữa, khó chịu chết đi được. Em với Lục Tầm như thế nào rồi?"
“Rất tốt.” Sợ nói nhiều sẽ bị chị gái tìm ra sơ hở, Trì Kiều liền hỏi: “Sao chị uống nhiều vậy?
“Chương Dương với Lục Tây Ninh đã hoàn toàn chia tay, kỳ lạ, nam thần cũng với người mình thích chua tay, chị chẳng những không cảm thấy vui mà còn cảm thấy khó chịu thay cho anh ta."
“Tại sao?"
“Không biết, hai người họ ngày hôm qua ngồi nói chuyện rất lâu, sau khi nói chuyện xong sắc mặt cũng không tốt, thoạt nhìn Chương Dương so với Lục Tây Ninh còn khó chịu hơn, cũng không biết anh ấy đã làm cái gì, đến người mù cũng nhìn ra được trong lòng anh ấy có người kia, anh ấy giống như đang giả vờ lạnh lùng làm dáng mà thôi."
 
"Còn chị thì sao?"
"Chị quyết định hoàn toàn rút lui, cũng không muốn tiếp tục trêu đùa nữa. Ngày hôm qua có hai chàng trai tới xin phương thức liên lạc, trong đó có một người dáng vẻ trông cũng không tệ lắm, vậy em có thể bình tĩnh, không để ý được không."
Trì Kiều ăn trưa với Tần Úy, Tần Úy muốn gọi Lục Tầm đi cùng, Lục Tầm không muốn ăn cùng người khác, nói mình buồn ngủ, trực tiếp từ chối.
Sau bữa trưa, mọi người lần lượt ra về. Trì Kiều ăn xong, dọn một phần cho Lục Tầm rồi gửi lên phòng, hai người ở lại một lúc, Lục Tầm rủ cô ngủ cùng vì sợ chị gái phát hiện, Trì Kiều nhất định không chịu.
Tần Úy cũng chưa tỉnh rượu hoàn toàn, sau khi ăn xong liền trở về phòng chợp mắt một lúc. Sau khi ngủ dậy, cô ấy liền gọi điện thoại cho em gái nói mình sẽ về cùng với đám bạn, hỏi Trì Kiều có muốn đi cùng nhau không, Trì Kiều đành phải ở lại chờ tới lúc Lục Tầm tỉnh dậy.
Sau khi tiễn chị gái cùng mấy người bạn của cô ấy đi, Trì Kiều không hề lo lắng, lập tức thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trả phòng, đến chỗ của Lục Tầm, nhưng không ngờ Lục Tây Ninh lại tìm tới.
"Chị Trì Kiều, chị có thời gian nói chuyện phiếm không?"
Tính cách của Trì Kiều cũng không giống như Tần Úy, cùng Lục Tây Ninh chưa nói mấy câu, tự nhiên có chút kinh ngạc: "Ừ, vào ngồi đi."
 
Lục Tây Ninh ngồi trên sô pha nhận lấy đồ uống từ Trì Kiều, sau khi cảm ơn, anh ta nói: "Kỳ thực em có chuyện muốn nhờ chị giúp đỡ."
“Em nói đi."
“Mẹ em biết em đi cùng Lục Tầm, nên bảo anh ấy buổi tối về nhà ăn cơm, ba em cũng ở đó.” Thấy Trì Kiều giật mình, Lục Tây Ninh mỉm cười, “Chuyện gia đình, anh trai em đã nói với chị chưa? Ngay cả khi anh ấy không nói với chị, chắc đại khái chị cũng đã nghe người khác nói rồi. Ba em có rất nhiều người phụ nữ cũng có rất nhiều con, ông ấy có ba người vợ bốn người tình, thỉnh thoảng em với Lục Tầm cũng mấy đứa con khác của ông ấy cũng sẽ gặp mặt, mẹ của em với mẹ của bọn họ không chạm mặt nhau, cho nên mỗi ngày lễ, hoặc cuối tuần ông ấy sẽ tới nhà của một người, giống như xếp giờ vào lớp vậy.”
Trì Kiều không biết phải nói gì nên chỉ cười.
“Có phải rất bại hoại tam quan đúng không?” Lục Tây Ninh nhìn rõ ràng đang có tâm trạng xấu, mỉm cười tự giễu, “Em với anh ấy không giống nhau, mẹ con em còn muốn tranh thủ tình cảm, anh ấy là bị nịnh bợ… Nếu chị không khó xử, có thể giúp em nói với anh ấy, nếu như anh ấy nói không đồng ý, em đi nói, còn phải nhìn sắc mặt của anh ấy."
Từ trước đến này Trì Kiều luôn mềm lòng, thoáng nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ và mí mắt sưng lên của Lục Tây Ninh, biết cô ấy đã khóc, liền nói: "Anh ấy đang ngủ, chờ đến khi anh ấy tỉnh dậy chị sẽ nói anh ấy gọi điện thoại cho em."
"Em đột nhiên tới tìm chị giúp đỡ, chị không cảm thấy kỳ lạ sao? Không hiểu sao hôm nay mẹ em lại gọi anh ấy tới. Nếu là bình thường, em sẽ trực tiếp từ chối, cho dù em có nói cho anh ấy biết, anh ấy cũng sẽ không để ý. Hôm nay tâm trạng em cũng không tốt lắm, cũng không muốn bị mẹ em nhắc tới nữa."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui