Sau khi trò chuyện với Lục Tây Ninh vài câu, tiễn cô ấy đi, Trì Kiều thu dọn đồ đạc rồi đi đến sảnh tầng một để trả phòng. Sau khi làm xong thủ tục trả phòng, cô đi thang máy lên phòng của Lục Tầm.
Trì Kiều mở cửa phòng của Lục Tầm, nhẹ nhàng bước vào, mới bốn giờ, Lục Tầm vẫn còn đang ngủ. Bên trong căn phòng tối om, Trì Kiều bật màn điện thoại lên đi đến ghế sofa, đặt túi trên tay xuống, ngồi trên ghế sofa.
Cô nghĩ động tác của mình đã đủ nhẹ nhưng Lục Tầm ngủ không sâu, vẫn bị cô đánh thức. Lục Tầm trở mình, nửa ngồi dậy, cau mày nhìn Trì Kiều. Trong phòng không bật đèn, rèm được kéo rất chặt, ngoại trừ màn hình điện thoại di động của Trì Kiều hầu như không có ánh sáng. Phải mất nửa phút sau, Lục Tầm nử tỉnh nửa mơ mới hoàn toàn tỉnh táo, nhận ra người ngồi trên ghế sofa chính là bạn gái mình.
Trì Kiều đứng lên, nheo mắt nhìn Lục Tầm: "Anh tỉnh rồi sao? Có phải em đã quấy rầy anh không? Em xin lỗi..."
“Lại đây.” Lục Tầm vỗ nhẹ xuống giường, giọng hơi bị bóp nghẹt vì ngủ chưa đủ giấc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trì Kiều để túi xách và điện thoại di động xuống, bước tới, chưa kịp ngồi lên giường đã bị Lục Tầm ôm, ép cô nằm ngửa trên giường.
“Mấy giờ rồi?"
"Bốn giờ mười lăm, anh có muốn dậy không?"
Cánh tay Lục Tầm siết chặt eo Trì Kiều, hôn lên vành tai cô, nói: "Mới bốn giờ. Ngủ với anh một lát."
Trì Kiều tình cách né tránh, muốn ngồi dậy: "em đi lấy điện thoại."
Lục Tầm lấy điện thoại di động trên gối ra, đưa cho cô: "Dùng của anh đi."
Trì Kiều không còn cách nào khác là cởi giày, nằm nghiêng trên giường. Lục Tầm từ phía sau ôm lấy cô, dùng ngón tay cái mở khóa điện thoại, vùi mặt vào cổ cô, khàn khàn cười nói: "Vừa rồi anh mới tỉnh dậy, nhìn thấy bóng đen ngồi trên ghế sofa, vẫn chưa nhận ra đó là em, còn tưởng..."
Anh chưa kịp nói xong, Trì Kiều đã bịt tai lại: "Anh đừng nói chuyện này nữa, anh mau đi ngủ đi, sáu giờ em sẽ gọi anh dậy."
Lục Tầm hôn lên bờ vai của cô từng li từng tí một, ngoài ngứa ngáy còn có cảm giác khác, Trì Kiều rùng mình một cái, lông tơ toàn thân dựng đứng lên, co rụt cổ lại, hỏi: "Anh có ngủ nữa không?"
Lục Tầm không trả lời, sau khi cảm thấy thỏa mãn mới nói: "Ngủ. Anh rất buồn ngủ, em đừng gọi anh để anh ngủ tới lúc tỉnh dậy, nếu muộn chúng ta ở lại đây thêm một ngày, ngày mai anh đưa em quay về trường."
Ở lại thêm một ngày cũng không sao, chỉ cần dậy sớm một tiếng là được, nhưng cô đã hứa với Lục Tây Ninh ... Trì Kiều sợ nếu mình nói ra lúc này anh sẽ không thể ngủ được nữa, cho nên quyết định sáu giờ sẽ gọi anh dậy.
Lục Tầm nhanh chóng lại chìm vào giấc ngủ, miệng anh kề vào cổ Trì Kiều, hơi nóng từ mũi anh phả lên vai cô. Trì Kiều nằm nghiêng và xem chương trình tống nghệ trên điện thoại di động, cảm thấy mắt có chút mỏi muốn đổi tư thế, nhưng Lục Tầm ở phía sau ôm quá chặt, sau khi ngủ say liền ép chân mình vào chân cô, gần như coi cô như một con gấu ôm.
Cảm nhận được Trì Kiều đang giãy dụa, Lục Tầm vô thức ôm cô chặt hơn, Trì Kiều bị anh siết chặt thật sự không thể thở nổi, điện thoại cũng rơi trên thảm. Cô cũng không nỡ đánh thức anh dậy cho nên đành phải cố chịu đựng. Tuy nhiên, sau khi nguồn sáng duy nhất là chiếc điện thoại di động nằm trên thảm tắt, tử nhỏ Trì Kiều đã sợ tối, khi ngủ thường bật đèn ngủ nhỏ, cô cố gắng lật người lại, đối mặt với Lục Tầm. Cho đến khi cô trốn vào trong lòng anh, ôm lấy cánh tay anh, cô mới thôi không suy nghĩ nữa.
Xung quanh quá tối, chăn bông quá ấm, Trì Kiều, người có lịch sinh hoạt đều đặn, dần dần chìm vào giấc ngủ, cho tới khi cô tỉnh dậy thì trời đã tối rồi. Trì Kiều dụi mắt ngồi dậy, cảm thấy miệng khô lưỡi khô, ý nghĩ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Tầm từ trong phòng tắm đi ra, thoáng thấy cô đã tỉnh lại, ngồi ở mép giường, vuốt mái tóc dài trên trán, dùng ngón tay nghịch ngợm: "Anh đánh thức em à?"
"Tại sao em lại ngủ quên? Còn khó chịu hơn là không ngủ" Trì Kiều chân trần nhảy ra khỏi giường, đi đến bàn cà phê tìm nước uống, uống nước xong cô có chút tỉnh táo, cô lập tức nghĩ đến Lục Tây Ninh, "Mấy giờ rồi?"
Lục Tầm cầm điện thoại di động lên liếc mắt một cái, "Sáu rưỡi rồi. Trở về thành phố hay ở lại đây thêm một ngày?"
“Sáu rưỡi?” Cô thực sự đã ngủ được hai tiếng…
Trì Kiều tìm điện thoại di động của mình, mở điện thoại ra, quả nhiên nhận được tin nhắn từ Lục Tây Ninh. Lục Tây Ninh vẫn đang đợi ở gần đó — nếu Lục Tầm đến nhà ăn tối, vừa lúc cùng nhau quay về.
Trì Kiều trả lời tin nhắn của Lục Tây Ninh, quay sang Lục Tầm: "Buổi chiều em gái anh tới tìm em, nói mẹ cô ấy muốn mời anh tới nhà ăn cơm tối, vào hôm nay, ba anh cũng tới đó."
Lục Tầm rất ngạc nhiên, bước tới cầm lấy nửa chai nước khoáng Trì Kiều để lại, hỏi: "Mẹ cô ấy kêu anh đến nhà ăn cơm? Sao cô ấy không trực tiếp nói với anh?"
“Lúc đó anh đang ngủ. Cô ấy sợ khi đó gọi anh, anh nói không đi."
Lục Tầm uống cạn nước trong chai, ngồi trên sofa, gác chân lên bàn trà, xoay chai nhựa rỗng, nở nụ cười: "Cô ấy biết không gọi được cho anh, cảm thấy em có thể quản được anh, cho nên mới tìm tới nhờ em giúp đỡ?"
"Tâm trạng cô ấy không tốt, không muốn phải nhìn sắc mặt của anh, cho nên mới tới tìm em nhờ chuyển lời, em sao có thể quản được anh. Anh có đi không? Chỉ là ăn một bữa cơm tối mà thôi." Sợ rằng Lục Tầm sẽ không đồng ý, Trì Kiều , được người khác giao phó, cố gắng thuyết phục: "Lục Tây Ninh nói, nếu không mời được anh tới, cô ấy sẽ bị mẹ quở trách... Hình như tâm trạng của cô ấy cũng không tốt, trước đó đã khóc, có thể là bởi vì của Chương Dương. Chị gái em nói, cô ấy cùng Chương Dương đã cãi nhau một trận... "
"Anh không muốn đi, mẹ cô ấy với người lần trước em thấy ở khách sạn kẻ tám lạng người nửa cân, lần duy nhất anh nhìn thấy bà ta đã là năm năm trước, đi trên đường cũng không nhất thiết phải nhận ra. Tại sao phải tới nhà bà ta ăn cơm."
Không đợi Trì Kiều trả lời, Lục Tầm nói: "Cô ấy và Chương Dương cả ngày không ngừng dày vò nhau, nếu như muốn quay lại với nhau thì quay lại, nếu không muốn thì đường ai nấy đi không phải tốt hơn sao.”
Lời vừa nói ra, Lục Tầm lập tức cảm thấy không thể đứng lên nói chuyện, trước đây anh thực sự rất coi thường những người yêu nhau phải dày vò nhau tới chết đi sống lại, gần đây bị Trì Kiều lạnh lùng vài lần, khiến bản thân vô cùng ngạc nhiên đúng là không có tiền đồ, cũng không có tư cách chê cười Chương Dương.
Trì Kiều không lên tiếng, cúi đầu gửi một tin nhắn cho Lục Tây Ninh, nói xin lỗi, mình không giúp được gì.
Lục Tây Ninh nhanh chóng trả lời: "Nếu như anh ấy đồng ý mới khiến em ngạc nhiên, làm phiền chị rồi."
Thấy Trì Kiều đang cắn môi gửi tin nhắn, Lục Tầm bất đắc dĩ: "Đưa điện thoại cho anh."
“Anh muốn điện thoại di động của em để làm gì?” Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng Trì Kiều vẫn ngoan ngoãn đưa điện thoại cho anh.
Lục Tầm mở WeChat lên, lướt qua đoạn hội thoại giữa Trì Kiều và Lục Tây Ninh, ngẩng đầu lên hỏi: "Anh không tới đó ăn cơm, sao em lại phải nói xin lỗi."
“Chỉ là lời lịch sự mà thôi."
“Em quan tâm đến chuyện của người khác hơn là chuyện của mình.” Lục Tầm lấy điện thoại di động của Trì Kiều gọi cho em gái, nghe nói cô ấy vẫn còn chưa đi liền nói với cô ấy xuống dưới đại sảnh lầu một đợi mình, cùng nhau tới nhà cô ấy.
Lục Tầm cúp điện thoại, thấy Trì Kiều kinh ngạc nhìn mình, ném điện thoại di động lên bàn, đứng dậy thay quần áo: "Nhìn anh làm gì?"
“Không phải anh bảo không đi sao?"
“Ý anh là không muốn đi chứ không nói là không đi."
Nhìn thấy anh đang thay quần áo, Trì Kiều cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc, chỉnh trang lại quần áo của mình: "Không muốn đi sao anh lại đồng ý?"
“Em nói xem. Sợ em lại cảm thấy không vui." Lục Tầm thay quần áo, bước tới búng trán Trì Kiều, "Em quá coi thường bản thân mình, những lời em nói anh thật sự không dám không nghe theo."
Trì Kiều chưa kịp nói lại thì Lục Tầm đã ngồi lên tay ghế sofa, sai cô thu dọn đồ đạc cho mình, thay vì cảm thấy anh đáng ghét, ngược lại trong lòng Trì Kiều lại tràn đầy ngọt ngào.
Trì Kiều sợ Lục Tây Ninh chờ lâu, vì vậy cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc của cô và Lục Tầm rồi giục Lục Tầm xuống lầu. Lục Tầm không ngờ cô lại quan tâm tới chuyện nhà mình thì dở khóc dở cười.
Khi họ bước ra khỏi thang máy, Lục Tây Ninh đang ngồi đợi một mình ở khu vực ghế sofa, đứng dậy, đưa cà phê đá đã chuẩn bị cho Lục Tầm và đưa cho Trì Kiều một cốc nước chanh nóng.
Trì Kiều ngủ quá lâu, bây giờ đầu vẫn còn nhức đầu, vì vậy cô liền uống hai ngụm cà phê đen trong tay Lục Tầm.
"Anh đưa Trì Kiều quay về ký túc xá ở trường trước, rồi sẽ tới nhà em."
“Đã gần bảy giờ rồi, trường học cùng nhà của em là hai hướng khác nhau. Nếu cứ đi như vậy thì đến mười giờ mới đến nơi." Lục Tây Ninh nhìn Trì Kiều, "Chị Trì Kiều, chị cũng đi cùng đi, mẹ em còn hỏi chị thích ăn món gì, em cũng đã hỏi chị Tần Úy rồi, mẹ em cũng đã chuẩn bị xong rồi."
Trì Kiều đang định gật đầu đồng ý, nhưng lại nghe thấy Lục Tầm nói: "Cô ấy không đi."
Mặc dù lúc trước Lục Tầm không đoán được mẹ của Lục Tây Ninh bảo anh tới ăn cơm vì mục đích gì nhưng anh biết chắc đằng sau đó còn một mục đích cùng đạt được. Trong gia đình này có rất nhiều rắc rối, bản thân anh cũng không muốn quay về, huống hồ là mang Trì Kiều đi cùng. Ba anh quả thật có rất nhiều vợ con, vì một chút tiền cùng lợi ích mà mỗi người đều có tính toán riêng, anh cảm thấy xấu hổ cũng không muốn bị người mình thích nhìn thấy.
Trì Kiều dường như hơi ngạc nhiên, lập tức cười nói: "Đều là chuyện lần này, để người lớn chờ thì không tốt, hai người quay về đi, em tự mình bắt xe quay về trường."
Lục Tây Ninh có chút khó xử, nói: "Trời sắp tối rồi, nơi này hoang sơ như vậy một mình chị sao có thể trở về được, cơm khi nào ăn cũng được, hai người quay về trường trước đi, em nói với mẹ một tiếng."
Trì Kiều vừa định mở miệng từ chối, Lục Tây Ninh đã đi nơi khác gọi điện thoại cho mẹ, Lục Tầm nhìn chằm chằm Trì Kiều một lúc, mặt anh thoáng hiện lên vẻ áy náy, bước nhanh tới bên cạnh em gái, lấy điện thoại trong tay cô ấy, trực tiếp tắt máy mà không nói một lời nào.
“Không quay về trường nữa, trực tiếp tới thẳng nhà em đi. Ở gần nhà em tìm một chỗ nào đó để Trì Kiều ăn cơm, anh về cùng em."
"Tại sao anh không dẫn chị Trì Kiều đi cùng? Mẹ em thực sự mời chị ấy, lần trước ba nói cũng muốn gặp nàng. Ông ấy cũng đã phàn nàn chuyện này với em rất nhiều lần, chuyện anh không về nhà, cũng không mang theo bạn gái quay về."
“Em cảm thấy chuyện này rất vinh dự sao?” Thấy Lục Tây Ninh có vẻ không hiểu, Lục Tầm lại hỏi: “Gia đình này làm cho em cảm thấy hãnh diện sao?”
Lục Tây Ninh lập tức cố nén cười: "Đã hiểu."
Khi Lục Tầm và em gái quay lại khu vực ghế sofa, Trì Kiều đang ngơ ngác cầm ly nước chanh. Trì Kiều không giỏi che giấu cảm xúc, tất cả đều viết lên mặt, khi thoáng nhìn thấy cô, Lục Tầm đại khái đoán được cô đang nghĩ gì, do dự một lúc rồi đổi ý.
Lục Tầm ném chìa khóa xe cho em gái, bảo cô ấy đến bãi đậu xe lái xe qua, ngồi xuống bên cạnh Trì Kiều, ôm cô hỏi: "Em có muốn về nhà với anh không?"
Trì Kiều định thần lại, có chút mất tự nhiên cười cười, "Không muốn, em tới nhà anh làm gì chứ?"
"Anh muốn về nhà với em, muốn đưa em về. Nhưng mà, hôm nay em về không phải nhà anh." Lời vừa nói ra khỏi miệng, Lục Tầm lại nhớ ra, bởi vì người phụ nữ kia đã ở đó, biệt thự nhà họ Lục không được tính là nhà của anh, thoáng chút chần chờ rồi nói: "Nếu em không chê ba anh phiền phức thì cùng anh tới nhà Lục Tây Ninh dùng bữa."
Vì hai người họ đã ở bên nhau, nên cứ mãi giấu giấu giếm giếm cũng không phải là cách, dù sao cũng phải để cô biết tất cả về anh.