Nghe được câu này, trong đầu Trì Kiều bỗng trở nên rối bời, tình huống đáng lo ngại nhất vẫn xuất hiện ...
Lục Tầm không bật đèn trần trong phòng ngủ, ngồi trong bóng tối hơn bốn tiếng đồng hồ, thính giác nhạy bén hơn bình thường rất nhiều, có thể thông qua tiếng hít thở của người đầu bên kia mà nhận ra được sự bất an trong lòng cô, anh khẽ cười một tiếng, an ủi nói: "Mau đi ngủ đi, gặp mặt rồi nói chuyện sau."
Trì Kiều ngoan ngoãn đáp một tiếng, trả lời một cách máy móc: "Anh cũng đi ngủ sớm một chút, đã gần mười hai giờ."
"Được rồi, ngủ ngon nhé."
"Chúc ngủ ngon."
Mặc dù hai người đều nói chúc đối phương ngủ ngon, nhưng đêm nay, ai cũng không ngủ được. Sau khi trở về ký túc xá, Trì Kiều nằm trằn trọc tới hai giờ vẫn không hề cảm thấy buồn ngủ, sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bạn cùng phòng, cô mặc áo khoác, đi lên tầng cao nhất của ký túc xá.
Đêm tháng mười một rất lạnh, ngay khi cánh cửa mái vừa mở ra, gió lạnh ập vào, Trì Kiều đã quấn chặt chiếc áo khoác cashmere và ngồi trên bậc đá trên tầng thượng. Sau một hồi để gió lạnh táp vào mặt, cuối cùng cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực cũng dịu đi một chút.
Ngước nhìn những vì sao một lúc, Trì Kiều nhớ đến câu hỏi mà Lục Tầm đã đưa ra - Em có muốn đến Mỹ cùng anh không? Cô thật sự rất thích anh, cũng rất muốn cùng nhau đi tới sau này, chẳng sợ việc mới mười tám mười chín tuổi đã nghĩ tới chuyện chung thân đại sự còn quá sớm, nhưng cô thực sự không thể nghĩ ra còn ai có thể tốt hơn Lục Tầm.
Nhưng cô ấy rất hài lòng với cuộc sống và trường học hiện tại của mình, cho tới bây giờ cô cũng không phải là người thông minh, bản thân đã phải tiêu hết tất cả thiên phú cùng cố gắng mới có thể thi được vào đại học Z, bây giờ lại muốn bỏ lại gia đình, bạn học, môi trường quen thuộc, môi trường chuyên môn tốt để tới Mỹ, cô thật sự không có dũng khí.
Đổi thành Tần Úy, có lẽ cô ấy sẽ bỏ lại tất cả vì người mình thích, nhưng cô không thể. Dừng việc học ở một trường đại học tốt rồi chuyển tới Mỹ, sẽ như thế nào nếu không chọn được một chuyên ngành ưng ý? Đối với hoàn cảnh cuộc sống đầy bấp bênh của mình, để có thể được học đại học mà không cần phải nghĩ tới chuyện tiền bạc, dường như cô đã phải dành hết may mắn cả đời mình vào đó, nào dám nghĩ tới chuyện được ăn cả ngã về không? Cô không giống Tần Úy, hay Thời Dự từ nhỏ đã được sống trong một môi trường tốt , căn bản là cô không có tư cách để bản thân mình bốc đồng.
Dựa trên lý lịch của cô, cơ hội nhận được học bổng sau khi chuyển đến Mỹ là rất nhỏ, để đi du học phải tốn rất nhiều tiền, ngay cả khi Lục Tầm là bạn trai của cô, cô cũng không muốn dùng tiền của ba anh để chi trả học phí cũng như tiền sinh hoạt phí. Ba mẹ Tần đối với cô thật sự rất tốt, sao cô có thể vì chuyện không muốn rời xa bạn trai mình, bắt họ phải chi ra một số tiền lớn để cho mình đi du học?
Trì Kiều miên man suy nghĩ hồi lâu, chợt nhớ tới mẹ Lục Tầm từng nói bất hạnh trong cuộc đời bà là sai lầm khi quá coi trọng tình yêu khi còn đi học và mơ tưởng đến việc thay đổi hoàn cảnh của mình thông qua hôn nhân...
Nếu bây giờ cô không phải là sinh viên năm hai, mà đã tốt nghiệp đại học, cô có thể cùng Lục Tầm đến Mỹ trước, nếu không xin được trường thích hợp thì cô đi làm trước. Còn bây giờ theo anh rời đi, chỉ có thể dựa vào Lục gia, ăn nhờ ở đậu, cảm giác sợ hãi trước cuộc sống dựa dẫm vào người khác không ai rõ ràng hơn cô. Nếu không bây giờ tạm thời chia xa, cô cũng không tình nguyện khiến quan hệ của mình với Lục Tầm trở thành quan hệ phụ thuộc.
Nhưng nếu không đi, hai người họ sẽ không thể gặp nhau như bây giờ, phải không? Chỉ cần tưởng tượng một chút, Trì Kiều đã cảm thấy không thể chịu nổi.
Sáng hôm sau, tiết thứ ba Trì Kiều không có lớp, cô nóng lòng không thể đợi được đến buổi chiều để gặp mặt, bèn mua hai cốc cà phê chạy tới phòng học của Lục Tầm, nào ngờ Lục Tầm không có ở đó. Trì Kiều gọi điện thoại cho anh, mới biết được anh vẫn còn ở đại trạch của Lục gia, không tới trường.
Mãi tới khi nghỉ trưa, bọn họ mới gặp mặt. Cả hai đều một đêm không ngủ, mặc dù có chút buồn ngủ nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo, hai người không muốn đến những nơi ồn ào, nên thay vì đến căng tin trong trường đông đúc, liền đi bộ về khách sạn để ăn trưa.
Trong ngực Trì Kiều giống như có tảng đá đè nặng, không muốn ăn, Lục Tầm vừa nhìn thấy liền nở nụ cười, "Nghiêm trọng đến mức nào không ăn?"
Trì Kiều vốn định miễn cưỡng bản thân nở một nụ cười, vừa mở miệng không hiểu sao nước mặt lại chảy ra, cô xấu hổ cúi đầu cố gắng che dấu, nhưng Lục Tầm đã sớm nhìn thấy, vươn tay qua giúp cô lau nước mắt.
Trì Kiều cắn chặt môi, hỏi: "Anh tới Mỹ, có phải sẽ không quan tâm tới em nữa?"
Vốn dĩ cô muốn hỏi liệu hai người họ không thể cùng đi tới Mỹ, có phải sẽ chia tay đúng không. Nhưng dù sao cô cũng không thể nói ra từ "chia tay", chỉ cần nghĩ tới nó liền cảm thấy vô cùng đau khổ.
Nghe câu này, Lục Tầm lập tức hiểu được sự lựa chọn của Trì Kiều, trong lòng có chút thất vọng, nhưng câu trả lời này sáng sớm anh cũng đã đoán được. Ngay cả khi anh không thể ở lại vì cô, làm sao anh có thể yêu cầu cô rời khỏi nơi này, bỏ lại tất cả mọi thứ, đến một môi trường mới với mình.
Anh cũng có thể ở lại, nhưng nếu điều tồi tệ nhất xảy ra, anh sẽ phải tạm thời nghỉ học, tìm một nơi để trốn, chính anh cũng không biết phải trốn bao lâu, không thể liên lạc với Trì Kiều. Mọi người đều biết Trì Kiều là bạn gái của anh. Nếu anh không rời đi, để tìm thấy anh, những người đó nhất định sẽ không bỏ qua cho cô, cô cũng sẽ gặp phải phiền phức hơn nữa còn có nguy hiểm.
Lớn lên trong một gia đình như vậy, đã chứng kiến quá nhiều thăng trầm, anh hiểu rất rõ nếu như căn nhà đó nghiêng, một mình chống đỡ sẽ rất khó khăn. Nếu hiện tại không đi, không thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra sau đó, ngộ nhỡ mọi chuyện kéo dài tới hai, ba năm thì sao? Anh cũng đã từng sống trong khó khăn, coi trọng tương lai của mình, cũng hiểu được bản thân mình phải có trách nhiệm với tương lai của người con gái mà mình thích, mới là trách nhiệm lớn nhất.
Lục Tầm không ngần ngại chuyện ra nước ngoài, nhưng anh thực sự không thoải mái, thứ nhất, anh không muốn tách khỏi Trì Kiều, thứ hai, anh cũng không đành lòng để ba mình ở lại, cho dù anh có ở lại, cũng không giúp được ông chuyện gì, không bằng nhanh chóng rời đi, để ba anh có thể yên tâm.
Lục Tầm từ nhỏ đã sống lạnh nhạt thờ ơ, không dễ dàng quan tâm đến ai, nhưng đến khi thật sự có người đặt ở trong lòng, thoạt hìn Trì Kiều rất thích dính lấy anh nhưng thật ra nếu để ý kỹ một chút, anh lại càng ỷ lại vào Trì Kiều nhiều hơn. Không có nhiều người mà anh coi trọng, chỉ có ba, bạn gái và một người bạn duy nhất, chỉ có ba người như vậy. Vừa mới ở bên nhau đã phải chia xa, Lục Tầm biết Trì Kiều đau khổ, nhưng người khó xử nhất vẫn là anh.
Lau nước mắt cho Trì Kiều, Lục Tầm giả vờ thoải mái khẽ cười, hỏi: "Bên kia Thái Bình Dương, chênh lệch hơn mười tiếng, có thể em sẽ không muốn để ý tới anh nữa?"
Thấy Chi Kiều lắc đầu, Lục Tầm nắm lấy tay cô, nói: "Chỉ có em không muốn anh, anh không bao giờ không cần em."
Lục Tầm luôn là người biết kiềm chế, hiếm khi dùng những lời dễ nghe để dỗ dành cô, nghe câu này, mặt Trì Kiều lập tức đỏ bừng, nín khóc mỉm cười. Cô chịu gió lạnh trên sân thượng cả đêm, đến tận bây giờ cô mới nhận ra chóng mặt không phải vì thiếu ngủ, mà là vì bị cảm.
Trì Kiều gọi người phục vụ tới gọi một tách trà gừng, sau khi người phục vụ rời đi, cô quay sang hỏi Lục Tầm, "Nếu anh định đi Mỹ, khi nào thì anh rời đi?"
"Bất cứ lúc nào, xin thị thực dành cho sinh viên năm nhất."
Trong lòng Trì Kiều chùng xuống, tâm trạng vừa mới tốt lên lại trở nên suy sụp: "Bất cứ lúc nào là khi nào?"
Theo tình hình hiện tại, anh rời đi càng sớm càng tốt, chỉ là ba anh không thể đi được. Sẽ có người của trường sắp xếp cho anh, nhưng Trì Kiều đang ở đây... Lục Tầm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Sau này anh cũng sẽ không tới lớp nữa, không có chuyện gì, anh sẽ ở bên em một tuần."
Ở bên nhau một tuần, có nghĩa là sau một tuần sẽ phải đi? Trì Kiều hiểu được lý do anh phải vội vã rời đi, cắn chặt môi, miễn cưỡng cười: "Được, vậy mỗi ngày anh đều phải đi học với em?"
Lục Tầm trầm mặc không nói, nhưng vì Trì Kiều, hiện tại bọn họ không thể quá phô trương. Ngừng một chút, Lục Tầm nói: "Anh cùng em tới lớp em có thể tập trung nghe giảng được không? Anh ở khách sạn chờ em."
Trì Kiều có chút thất vọng, cô không thể không đến lớp một tuần, nhưng thời gian còn lại quá ít, mỗi phút mỗi giây đều quý giá, không nỡ lãng phí. Cô là người có tính cách mềm mỏng, không thích ép buộc người khác, cho dù trong lòng không vui, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Được, sau giờ học em sẽ về."
Thấy bạn gái ngoan ngoãn như vậy, ngược lại khiến Lục Tầm rất đau lòng, anh nâng tay lên xoa tóc cô, nói: "Nếu không ba tháng nghỉ đông, em có thể tới đó tìm anh. Kết thúc kỳ nghỉ đông còn có nghỉ hè, chờ em tốt nghiệp xong có thể tới đây học tiếp, hoặc nếu không chờ được lâu như vậy, chờ tới khi chuyện của ba anh được giải quyết. Sau khi tốt nghiệp anh sẽ quay về tìm em."
Trì Kiều trở nên vui vẻ trở lại, thậm chí cũng có thể gặp nhau lúc nào không hay, kết quả này tốt hơn nhiều so với tình cảnh tối hôm qua cô vẫn nghĩ, cô xòe ngón tay ra đếm: "Nếu tính cả kỳ nghỉ hè và nghỉ đông, một năm chúng ta có ba tháng có thể gặp nhau, cho dù sau khi anh tốt nghiệp không thể quay về, nếu em có thể hoàn thành việc học sớm, năm bốn cũng xem như nhàn nhã hơn một chút, cho dù anh không quay về, em cũng có thể tới tìm anh được rồi."
Nghe Lục Tầm khẽ ‘ừ’ một tiếng, Trì Kiều lại nói: "Em có một số người bạn thời cấp ba, bọn họ với bạn trai đều ở hai nơi khác nhau. Mỗi ngày bọn họ nói chuyện với bạn trai mấy tiếng, có thể video call với nhau, cùng nhau làm rất nhiều chuyện, cùng nhau học bài, nếu cảm thấy mệt mỏi có thể nói chuyện vài ba câu, chúng ta cũng như vậy được không?"
“Được."
Trì Kiều hoàn toàn vui vẻ, cầm lấy ly trà gừng nóng từ người phục vụ, cầm cốc suy nghĩ, đợi Lục Tầm đi rồi, ngoài giờ lên lớp, cô cũng có thể đi làm thêm, giống như lúc còn là sinh viên năm nhất. Cô có một chút tiền tiết kiệm, hơn nữa còn tiền đi làm thêm cùng tiên học bổng, đến kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè tới Mỹ, cô có thể tự mua vé máy bay, hơn nữa còn có thể dành ra một chút tiền mua quà cho Lục Tầm.
Cho dù có vất vả như thế nào, cô cũng không cần phải rời ra Lục Tầm nữa.