Màu tường vi cho em

Ngày hôm sau, Lục Tầm đặt vé máy bay, dự kiến thứ hai tuần sau sẽ rời đi, khi Lục Tầm gửi thời gian rời đi cho Trì Kiều, cô đã chấp nhận chuyện hai người sẽ phải yêu xa một thời gian, cũng đã nghĩ theo hướng tích cực, nhưng cô vẫn rất buồn.
 
Lục Tầm không đến trường, điều này càng thêm chắc chắn cho những tin đồn gần đây về chuyện Lục gia gặp chuyện. Mọi người trong trường cũng đã biết chuyện lời đồn đại kiểu gì cũng có, có một lời đồn phổ biến nhất chính là thiếu gia nhà họ Lục ôm theo một số tiền mấy đời tiêu không hết ra nước ngoài, một lần nữa Trì Kiều trở thành tâm điểm của trường.
 
Những ánh mắt này chỉ mang theo một chút tò mò cùng dò xét, thật ra cũng không có ác ý, Trì Kiều cũng không quan tâm, hàng ngày sau khi tan học đều đến khách sạn mang theo sách vở và đồ ăn đến tìm Lục Tầm, người đang được mọi người đồn đoán đang sống một cuộc đời tiêu dao ở nước ngoài.
 
Cả hai đều không đề cập đến chuyện sắp chia ly, sau khi cùng nhau ăn cơm xong, Trì Kiều ngồi cùng với Lục Tầm học bài, học thuộc từ mới, Lục Tầm ngồi nên cạnh đọc sách, chơi game, sau khi Trì Kiều học xong, hai người cùng nhau xem phim hoặc cùng xem một chương trình giải trí nào đó.
 
Ngày hôm sau lúc sáu giờ, hai người đồng thời thức dậy, một thời gian dài ở bên nhau, đồng hồ sinh học cũng trở nên đồng điệu. Sau khi ăn sáng ở nhà ăn tầng dưới, Lục Tầm và Trì Kiều đi dạo vòng quanh hồ bên ngoài khách sạn một tiếng, sau đó Trì Kiều một mình đến trường.
 
 
Sau khi Lục Tầm quyết định rời đi, anh cũng ý thức việc tránh xuất hiện cùng lúc ở trường với Trì Kiều, lúc đầu Trì Kiều không hiểu, chỉ nghĩ rằng Lục Tầm không muốn xuất hiện ở trường. Về sau, Tần Úy đặc biệt nhắc nhở cô không được để người khác biết rằng cô vẫn ở bên Lục Tầm, để tránh bị ba của Lục Tầm làm liên lụy, Trì Kiều nhận ra rằng Lục Tầm đang bảo vệ mình.
 
Buổi chiều thứ sáu không có lớp. Ngay sau khi lớp học buổi sáng kết thúc, Trì Kiều thu dọn đồ đạc, đi đến khách sạn. Lúc vào cửa, Lục Tầm đang nghe điện thoại, Trì Kiều đặt túi du lịch trong tay xuống sô pha nghe được hai câu, hóa ra là ba của Lục Tầm gọi tới.
 
Lục Tầm cúp điện thoại, nhìn thoáng qua chiếc túi du lịch to tướng trên sô pha, cười hỏi: "Em mang theo cái gì vậy? Túi to thế này?"
 
“Trống không.” Thứ hai tuần sau, khi Lục Tầm rời đi, cô cũng không tới đây nữa, cô sống ở đây hai tháng, đôi khi cũng mang tới một ít quần áo cùng đồ dùng cá nhân, khi rời đi, cô đương nhiên phải thu dọn đồ đạc. .
 
Lục Tầm sững sờ một lúc, nhanh chóng hiểu ra tại sao Trì Kiều phải mang theo một chiếc túi du lịch không có gì tới, vì vậy anh  cũng nói về chuyện mình phải rời đi: "Thứ hai tuần sau anh sẽ đi, ba anh nói cuối tuần này về nhà, cùng ông ấy và bà nội ăn một bữa cơm, em gái cùng mẹ của em ấy đã tới Mỹ, trong nhà chỉ có ba anh, rất yên tĩnh."
 
Trì Kiều cúi đầu suy nghĩ một hồi: "Em không đi, cuối tuần nếu anh phải về nhà, em cũng sẽ về nhà."
 
Không phải cô nghĩ đến việc tới biệt thự Lục gia sẽ không được tự nhiên, mà bởi vì cô không muốn nhìn thấy Lục Tầm rời đi, cô sợ mình không kìm được nước mắt, khiến Lục Tầm cùng chú Lục phải chê cười.
 
Lục Tầm không nỡ lãng phí một ngày, trầm mặc một lát, từ trước đến giờ anh luôn là người sống nội tâm, cảm xúc đều giữ ở trong lòng, cho nên không có ép buộc bạn gái phải tiễn mình, chỉ giải thích: "Phiền phức của ba anh cũng không biết tới khi nào mới có thể kết thúc, anh không về, ông ấy cũng không ra ngoài được, lần này đi không biết ngày nào mới có thể gặp lại, ông ấy muốn anh cùng ông ấy ăn một bữa cơm, thứ hai ông ấy lái xe tiễn anh tới sân bay."
 
Trì Kiều gật đầu: "Nên là như vậy, dù sao hơn hai tháng nữa chúng ta sẽ gặp lại."
 
Lục Tầm xoa tóc cô, không nói gì.
 
Trì Kiều cất túi du lịch vào tủ quần áo, xoay người hỏi: "Hành lý của anh đã thu dọn chưa?"
 
Lục Tốn ngồi trên tay nắm ghế sô pha: "Anh không có nhiều hành lý, hai cái ba lô là đủ."
 
Trì Kiều cười: "Không mang theo gì, tới nào đó thì mua mới? Đúng là quen thói thiếu gia. Vẫn nên mang theo vali đi, em sẽ giúp anh đóng gói, đề phòng anh mới qua đó một vài ngày đã bận rộn không kịp mua."
 
Lục Tầm "ừm" một tiếng. Thực ra anh không cần phải tự mình mua quần áo và đồ dùng cần thiết hàng ngày, thật ra những chuyện vụn vặt như thế này vẫn luôn có người để ý, nhưng nếu Trì Kiều đã lên tiếng, anh chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.
 
Còn chưa tới mười hai giờ nên không vội ăn cơm, nghĩ đến trưa ngày chủ nhật sẽ phải xa Lục Tầm, thời gian ở chung cũng chỉ còn có hai ngày, Trì Kiều có chút buồn bã, cô có ý thức tìm việc gì đó để làm, mở tủ quần áo đem tất cả đồ đạc trong đó để lên ghế sô pha, bắt đầu thay Lục Tầm chuẩn bị hành lý.
 
Lục Tầm lấy một chai Coca trong tủ lạnh, ngồi trở lại ghế sô pha để xem Trì Kiều dọn dẹp. Trong tủ quần áo có một đống mẫu áo thu đông mà trợ lý của ba Lục Tầm mới gửi đến không lâu, còn chưa bóc mác. Quần áo mùa thu đông dày đến mức cái vali không đựng được hết, thấy Trì Kiều lần lượt đem những bộ quần áo không dùng đến này hỏi: "Anh có muốn mang cái này không?", Lục Tầm đột nhiên nói: "Quần áo tốt làm gì. Ngoại trừ em ra, những cái khác cũng không cần phải mang đi."
 
Thấy Trì Kiều đang sững sờ, Lục Tầm đặt lon Coca lên bàn trà, nắm tay bạn gái: "Đói bụng không? Xuống tầng dưới ăn trưa đi."
 
Bị Lục Tầm cắt ngang, cảm xúc vừa dâng trào lại lập tức tan biến, Trì Kiều khẽ thở dài một tiếng, nói: "Vẫn muốn ăn cơm ở đây sao? Cuối tuần, đi ra ngoài chơi đi?"
 
“Chơi ở đâu?” Trì Kiều còn chưa kịp lên tiếng, Lục Tầm đã giơ tay gõ nhẹ lên trán cô, “Không phải em chuẩn bị có kỳ thi sao? Không đi đâu cả, xuống lầu ăn cơm xong trở về ngủ trưa, học bài rồi học thuộc từ mới."
 
 
Trì Kiều nghĩ anh không muốn lộ diện, ngoan ngoãn đồng ý. Lục Tầm không có thói quen ngủ trưa, nhưng Trì Kiều thì có. Sau khi ở bên nhau, Lục Tầm đã điều chỉnh thói quen sinh hoạt đảo lộn của mình, trong khi Trì Kiều dần quen với việc đọc sách và giải quyết vấn đề trong giờ nghỉ trưa, để có thể dành nhiều thời gian buổi tối ở bên Lục Tầm.
 
Hôm nay, bởi vì thường xuyên bị phân tâm, nghe Lục Tầm nói sau khi ăn cơm trưa xong thì về phòng ngủ trưa rồi sau đó học bài, ăn cơm ở dưới lầu xong, sau khi trở về phòng, Trì Kiều nằm lên giường. Lục Tầm không cảm thấy buồn ngủ nhưng vẫn đi tới nằm bên cạnh bạn gái.
 
Ngay khi Lục Tầm vừa nằm xuống, Trì Kiều đã theo thói quen đè tay chân lên người anh, nắm lấy vạt áo trước xoay người về phía mình, Lục Tầm cũng xoay người sang một bên, đặt tay lên lưng cô, vỗ về, giống như đang dỗ con ngủ.
 
Trì Kiều nhắm mắt lại một lúc không ngủ được, cô chợt nhớ ra mình quên tặng quà cho Lục Tầm, cô ngồi dậy, chân trần nhảy ra khỏi giường, lấy trong túi ra một chiếc hộp. Buổi trưa ngày đó khi biết Lục Tầm phải rời đi, cô đã đi mua hai chiếc vòng tay bằng da và bạc, một đỏ một đen là vòng đôi dành cho tình nhân, từ trước đến nay cô luôn tiết kiệm, chưa bao giờ tự tay mua một món đồ hiệu đắt tiền như vậy, hai chiếc vòng dùng gần hết số tiền tiết kiệm được của cô, sau khi Lục Tầm rời đi, Trì Kiều sẽ tiếp tục làm công việc gia sư tiếng Anh, nếu không sẽ không kiếm đủ tiền mua vé khứ hồi tới Mỹ để gặp anh.
 
Trì Kiều thật sự không muốn nhắc tới chuyện này, cho nên đã mua nó rất nhiều ngày nhưng vẫn không lấy ra.
Ngoại trừ đồng hồ mà ba anh tặng vào ngày sinh nhật, Lục Tầm cũng không đeo thêm bất cứ thứ gì khác, đối với những thứ như vậy anh không có kinh nghiệm, nhìn thấy thứ trong tay cô thì thoáng run rẩy, hỏi: "Đây là cái gì?"
 
Trì Kiều có chút đỏ mặt: "Là vòng đeo tay."
 
Lục Tầm nhấc cả hai cái lên: "Cặp đôi?"
 
“Ừ."
 
Lục Tầm cũng không đoán ra được giá trị của chúng, nhưng thương hiệu trên đó anh có thể nhận ra được, cười nói: "Nó rất đắt đúng không? Sau này sẽ không bao giờ cười nhạo bánh bao nhỏ của chúng ta nữa."
 
Trì Kiều bĩu môi, nói: "Cái này cũng không đắt lắm."
 
Lục Tầm mỉm cười: "Thật là trùng hợp, anh cũng có quà cho em."
 
Cái mà Trì Kiều chọn cho anh vốn dĩ là màu đen, nhưng không ngờ Lục Tầm lại chọn chiếc màu đỏ đeo vào cổ tay, nước da trắng, khi đeo màu này rất hợp nên Trì Kiều đành phải đem câu "Cái đó là của em. " nuốt xuống, đeo chiếc màu đen vào tay.
 
Những ngày này, bọn họ vẫn giống như trước kia học tập, xem phim, ăn uống và ngủ. Sáng thứ bảy, một ngày trước khi phải chia xa, bọn họ cùng nhau ăn sáng, buổi sáng liền cùng nhau học, cùng nhau đọc sách, chẳng qua trước kia buổi chiều thứ bảy, hai người cùng nhau ra ngoài vào nội thành dạo phố. Trì Kiều nghĩ Lục Tầm không tiện ra ngoài, cho nên cũng không đề cập tới chuyện đi ra ngoài, trước khi ăn cơm trưa, Lục Tầm hỏi: "Nếu bây giờ không đói, chúng ta đi ra ngoài ăn được không?"
 
Trì Kiều sững sờ một lúc mới hỏi: "Có thể sao?"
 
“Vì sao lại không thể?"
 
Đương nhiên Trì Kiều cũng sẽ không nhắc đến chuyện của anh, gật đầu nói: "Em không đói, đến lúc đi ra ngoài sẽ nghĩ xem nên ăn cái gì."
 
Lục Tầm lái xe đến trung tâm thành phố, hai người cùng nhau đi ăn lẩu Triều Sán, Trì Kiều muốn đi xem phim, nhưng Lục Tầm lại nói: "Đi tới trung tâm mua sắm ở tầng dưới trước."
 
Trì Kiều chưa bao giờ thấy Lục Tầm tới trung tâm mua sắm, chỉ nghĩ là đi mua gì đó mang đi nước ngoài, không ngờ lại đưa cô đến quầy trang sức, thấy anh cúi đầu nhìn xuống khu vực nhẫn kim cương cho. Một lúc sau, anh chỉ vào một chiếc nhẫn kim cương một ca-ra gọi nhân viên cửa hàng lấy ra, Trì Kiều kéo ống tay áo anh, nhỏ giọng hỏi: "Anh xem nhẫn làm gì?"
 
“Có qua có lại.” Sợ Trì Kiều hiểu lầm, Lục Tầm cười nói, “Không phải nhẫn đính hôn, nhưng anh cũng muốn tặng em một thứ mà em có thể đeo trên người, bất cứ lúc nào cũng có thể nhớ tới anh."
 
“Em không đeo nhẫn.” Trì Kiều kéo Lục Tầm đi, đến khi đi xa rồi mới nói, “Hơn nữa nó cũng quá đắt.”
 
"Nó đắt như thế nào?"
“Em biết anh có nhiều tiền, nhưng mà..." Trì Kiều vốn định nói khi tới một môi trường hoàn toàn mới, phải có một chút tiền trong người phòng khi dùng tới, nhưng lời đến bên miệng lập tức sửa lại, "Nếu ở trong trường đeo một chiếc nhẫn kim cương, sẽ khiến các bạn học chú ý, hơn nữa quà anh tặng em vẫn có thể mang theo."
 
Nghe vậy anh liền hỏi: "Có thể luôn mạng theo? Anh đã từng tặng cho em rồi sao?"
 
Lục Tầm không có tế bào lãng mạn, không giỏi nói lời ngon tiếng ngọt, cũng không nhớ những món quà mình đã tặng, trong ấn tượng của anh, sau khi ở bên nhau cũng chỉ tặng hoa cho Trì Kiều hai lần.
 
"Đã từng tặng nha, áo phông, một con cừu nhỏ, còn có một chiếc vòng hình hoa tường vi."
 
Sau đó Lục Tầm mới nhớ ra, anh cười cười: "Anh chưa thấy em đeo nó."
 
"Sau khi trở về nhất định sẽ đeo."
 
Cuối tuần, Trì Kiều nghỉ ngơi, không học bài, sau khi ăn tối trở về khách sạn, hai người ngồi trong phòng khách xem TV. Sau khi sống trong căn phòng này hai tháng, bất tri bất giác Trì Kiều đã xem nó như tổ ấm của mình với Lục Tầm, sau buổi trưa ngày mai sẽ phải rời khỏi nơi này.
 
Cô sững sờ một hồi, khi nhìn lại TV, chợt thoáng thấy một cảnh nóng bỏng, vô thức quay mặt đi, lúc đầu Lục Tầm cũng không thấy nội dung của nó có gì khác thường. Nhưng khi nhìn thấy phản ứng của Trì Kiều, Lục Tầm mỉm cười, cúi người lại gần, bắt gặp ánh mắt của nói liền nói: "Không phải chỉ hôn lên miệng và cổ thôi sao? Hơn nữa, những chuyện kích thích hơn như vậy hai ta đều đã làm rồi, có cái gì phải xấu hổ?"
 
Trì Kiều lườm anh: "Anh có thấy phiền hay không?"
 
Lục Tầm mỉm cười khẽ hôn xuống, anh chưa kịp đè xuống thì Trì Kiều đã vòng tay ôm lấy cổ anh. Bàn tay Lục Tầm đặt đủ trên lồng ngực mềm mại, thăm dò khắp mọi nơi. Khi Lục Tầm định rút tay về, Trì Kiều đột nhiên nói: "Không sao..."
 
Lục Tầm nhất thời bối rối: “Cái gì không sao?"
 
Trì Kiều hai má đỏ bừng, cô trừng mắt nhìn Lục Tầm, rồi nhanh chóng quay mặt đi. Lục Tầm lập tức hiểu được ý của cô, anh có chút kinh ngạc, cảm thấy bánh bao nhỏ này của mình thật ngốc. Anh nhẹ nhàng chỉnh trang lại quần áo cho cô, cài cúc lại rồi cười nói: "Anh có thể kiên nhẫn, em vẫn còn nhỏ, đợi đến khi em lớn rồi mới bắt đầu xuống tay."
 
Trì Kiều rất xấu hổ, cô đẩy Lục Tầm ra vào phòng tắm để tắm rửa, mãi cho đến lúc đi ngủ cũng không chịu để ý tới anh.
 
Lục Tầm tắm xong nằm xuống giường, thấy Trì Kiều không chịu nhìn mình, vui vẻ nói: "Lúc trước xảy ra chuyện gì, em nhất định không chịu, đều là do anh dỗ dành em. Sao bây giờ đổi lại là anh không chịu, cũng là em tức giận anh phải dỗ dành? Biết là hai ta không giống nhau nhưng cũng không thể có khác biệt lớn như vậy được."
 
“Anh đang nói nhảm cái gì vậy?” Trì Kiều càng cảm thấy xấu hổ khi nghe Lục Tầm nói chuyện vừa rồi bị từ chối.
Cô đang định đứng dậy ra khỏi giường thì đột nhiên Lục Tầm nắm lấy tay cô, Lục Tầm thu lại giọng điệu giễu cợt nói: "Trưa mai chúng ta phải xa nhau, chúng ta không ầm ĩ nữa, đi ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai cùng nhau đi xe buýt buổi sáng, anh có quà muốn tặng cho em."
 
“Quà gì vậy?” Lúc trước anh nói anh cũng có quà cho cô, nhưng Trì Kiều chỉ nghĩ anh muốn đưa cô đi mua nhẫn.
 
"Ngủ đi, ngày mai sẽ biết."
 
Năm giờ sáng ngày hôm sau, khi trời còn tối, Trì Kiều bị Lục Tầm gọi dậy, nghe Lục Tầm nói phải thu dọn đồ đạc và trả phòng ngay, mặc dù Trì Kiều không thể đoán ra nhưng vẫn làm theo.
 
Trì Kiều làm mọi thứ gọn gàng, nhanh chóng cho tất cả đồ của mình vào túi du lịch. Lục Tầm có rất nhiều đồ, cũng chỉ có một cái vali, nghe Lục Tầm nói không đem theo cũng được, một người vốn đã quen tiết kiệm như Trì Kiều nghe vậy thì lại càng không nỡ, bĩu môi nói: "Đống quần áo, giày dép đắt tiền như vậy, nếu anh không cần thì đưa nó cho em.”
 
"Cho em em cũng không thể mặc được, nếu đã không cần thì đem theo làm gánh nặng để làm gì." Nhìn thấy bạn gái không vui, Lục Tầm sửa lời, dở khóc dở cười nói, “Được, được, được, đều lấy cả đi, dù sao có nơi để để.”
 
Lục Tầm lại yêu cầu quản lý mang thêm một vali lớn, miễn cưỡng nhét mọi thứ vào đó. Sau khi ăn sáng trong khách sạn, trả phòng, cả hai bước ra khỏi khách sạn với hai chiếc vali và một chiếc túi du lịch, rất giống những du khách đến thành phố Z để du lịch, nhưng khác với những du khách đi taxi đến sân bay và nhà ga, Lục Tầm đưa Trì Kiều ra bến xe buýt để đợi xe.
 
"Tại sao chúng ta đi xe buýt?"
 
"Anh luôn muốn đưa em lên chuyến xe buýt 608 sớm nhất. Anh thu dọn quần áo mất nhiều thời gian, không kịp đi chuyến sớm để ngắm mặt trời mọc. Tranh thủ lúc này không có nhiều người qua lại, vì vậy chúng ta đi xem phong cảnh."
 
Trì Kiều không thể hiểu được ý định của Lục Tầm khi đưa cô và một đống hành lý lên xe buýt cho đến khi cô nhìn thấy ánh sáng ban mai chiếu lên biển và cảnh đường phố ít người và xe qua lại. Thành phố vừa mới thức giấc, không có xe cộ và nhịp sống hối hả mà cô quen thuộc, có một cảm giác rất khác.
 
"Lúc trước anh thường đi chuyến sớm nhất một mình, cũng là hành khách duy nhất trên chuyến xe đó."
 
Trì Kiều ghé sát vào cửa kính xe, quay lại và mỉm cười với anh: "Chờ đến khi anh trở về, em sẽ đi cùng với anh."
 
Một lúc sau, Lục Tầm khẽ "ừm" một tiếng.
 
Sau khi xuống xe, cả hai kéo lê hành lý đi một đoạn, Lục Tầm đưa Trì Kiều vào một khu chung cư.
 
"Đây là nơi nào?"
 
Lục Tầm đưa Trì Kiều lên tầng mười bảy, mở một căn hộ ở tầng mười bảy rồi ra hiệu cho Trì Kiều đi vào. Trì Kiều đi vào trong xem thử, đó là một căn hộ kiểu khách sạn được trang trí đẹp, diện tích không lớn, được trang trí đẹp mắt, có nội thất và thang máy, có vẻ như chưa từng có ai sống trong đó trước đây.
 
"Thích không?"
 
Trì Kiều bối rối,  vô thức gật đầu lia lịa, ngẩng mặt lên nhìn Lục Tầm phía sau: "Đây là nơi nào?"
 
"Đây là một món quà anh dành cho em."
 
“Quà?” Trì Kiều nhìn quanh, “Ở đâu?”
 
"Anh đã thanh toán đầy đủ rồi. Tuần sau sẽ có người gọi điện thoại cho em, đưa em đi ký hợp đồng, cùng sang tên bất động sản. Đừng quên mang theo chứng minh thư."
 
"Anh đem căn phòng này tặng cho em? Em dùng nó để làm gì?"
 
"Không phải trước đây em nói thích nó sao? Nơi này không lớn bằng nơi anh thuê. Chỉ 60 mét vuông, vị trí cũng trung bình. Không đắt."
 
Mặc dù nàm ở nơi có vị trí trung bình và diện tích nhỏ nhưng Lục Tầm mới bước sang tuổi hai mươi đã sử dụng hết số tiền trong tay, số tiền này do ba của anh lén đưa cho, phía bên Mỹ cũng đã sắp xếp ổn thỏa, không cần phải dùng đến, số tiền này để cho anh dùng trong lúc khẩn cấp.
 
"Căn phòng như thế nào, sao có thể không đắt... Em không cần."
 
"Em có nhà không?"
 
Trì Kiều lắc đầu: "Nhưng..."
 
“Nếu không có thì phải nhận.” Dù ba mẹ Tần có tốt đến đâu, thì dù sao Trì Kiều và Tần Úy cũng khác nhau, dù Trì Kiều không nói ra, nhưng Lục Tầm hiểu rõ hơn ai hết rằng cô không có cảm giác an toàn, trước đây anh cũng vậy, vì vậy cho nên anh muốn trước khi mình đi có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn, cảm giác an toàn khi có được một căn nhà thuộc về chính mình.
 
Thấy Trì Kiều đứng ngây ngốc, Lục Tầm đá văng hành lý: "Để hai vali quần áo và giày dép này cất vào tủ ở đây đi. Nhà này là của em, có chuyện gì thì bán gấp, không cần phải hỏi anh."
 
Đến lúc này, Trì Kiều mới hiểu tại sao anh lại nói rằng “dù sao cũng có nơi để để.”
 
Sau khi ra khỏi căn hộ nhỏ, Lục Tầm đưa Trì Kiều đến nhà hàng ven biển mà cô cho là xa hoa, sau khi hai người ăn trưa xong, Lục Tầm đưa Trì Kiều trở lại Tần gia.
 
Đi tới trước của biệt thự Tần gia, Lục Tầm đưa túi du lịch trong tay cho Trì Kiều: "Vào đi, sao lại về nhà vào lúc này, ngày mai còn có lớp."
 
Trì Kiều dừng lại một chút mới nói, "Đáng lẽ tuần này em nên về nhà, sáng mai cùng Tần Úy quay trở lại trường."
Vì quá buồn nên cô muốn trốn ở nhà.
 
Lục Tầm "ừ" một tiếng, rồi nói: "Em vào đi."
 
Mỗi lần đều là Lục Tầm nhìn cô đi về, ít nhất cũng phải ba tháng nữa mới có thể nhìn thấy cô, vì vậy Trì Kiều đương nhiên không nỡ: "Anh đi trước đi, anh đi rồi em sẽ vào sau."
 
Lục Tầm giả bộ cười thoải mái, xoa đầu cô: "Ngày mai em thật sự không đến tiễn anh?"
 
Trì Kiều rũ mắt xuống, lắc đầu: "Ngày mai em có lớp."
 
Đương nhiên Lục Tầm biết cô đang kiếm cớ, nhưng anh không vạch trần, chỉ nói: "Được, vậy anh đi trước?"
 
“Vâng."
 
Trì Kiều nhìn Lục Tầm rời đi, khi vừa bước vào nhà liền trốn ở trong phòng ngủ, về chuyện có nên đi tiễn Lục Tầm hay không, cô vẫn còn do dự, suy nghĩ cả một đêm, vẫn quyết định sẽ không đi, cô đúng là người không có tiền đồ, chỉ cần nghĩ một chút thôi cũng đã không kiềm được nước mắt, liền bật khóc.
 
Ngày hôm sau trước khi lên máy bay, Lục Tầm nhận được một bức ảnh  Trì Kiều gửi tới, một bức ảnh tự chụp cô đeo chiếc vòng cổ tường vi mà anh tặng: "Đến lúc anh trở về cũng sẽ không tháo ra."
 
“Đồ ngốc.” Lúc nói lời này, sống mũi Lục Tầm lập tức cay cay, bánh bao nhỏ trong ảnh đang mỉm cười, nhưng anh biết với tính cách mềm yếu của cô, nhất định rất buồn.
 
Là bị anh làm liên lụy.
 
Một lúc sau, Lục Tầm hỏi: "Ở nhà hay ở trường?"
 
Nhìn thấy câu hỏi này, Trì Kiều vốn dĩ đang trốn ở trong nhà không chịu ra ngoài có chút kinh ngạc, cư nhiên lại bị anh nhìn thấu...
 
Trì Kiều không trả lời, chỉ nói, "Khi nào tới nơi gọi điện thoại cho em."
 
“Biết rồi."
 
"Nếu có rảnh nhớ gửi tin nhắn cho em, không rảnh cũng phải gửi."
 
“Được."
 
"Hẹn gặp lại trong kỳ nghỉ đông."
 
"Hẹn gặp lại trong kỳ nghỉ đông."
 
Nhìn đến đây, tâm trạng tồi tệ của Trì Kiều lập tức biến mất, cô đặt điện thoại xuống, đi vào phòng tắm, dội nước lạnh vào đôi mắt sưng đỏ, cô thu dọn đồ đạc rồi đến trường. Còn 20 ngày nữa là thi lên cấp 6. Cô phải đạt điểm cao trong kỳ thi, thi xong cô sẽ đi làm thêm và chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, sau khi thi xong cô sẽ có thể gặp Lục Tầm.
 
Tuy nhiên, điều mà Trì Kiều không ngờ tới, không đợi tới kỳ nghỉ đông, không thể liên lạc được với Lục Tầm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui