Bốn năm.
Sau khi cúp điện thoại, Trì Kiều lộ vẻ khó xử, bạn cùng phòng thấy thế hỏi: "Ai gọi tới vậy?"
"Chủ nhiệm Trì của tòa soạn."
"Chính là người rất thích cậu, mỹ nữ chủ nhiệm có họ giống với cậu?"
Trì Kiều gật đầu: "Ba chồng của chủ nhiệm Trì có viết một cuốn tiểu thuyết, chuẩn bị tự dùng tiền của mình để trả tiền xuất bản. Tuần trước chị ấy đã đưa cho mình và một vài người khác xem qua. Vừa rồi chị ấy gọi điện tới hẹn buổi tối ngày mai cùng với nhà xuất bản và biên tập ăn cơm, sau khi ăn xong thì nói chuyện, mong bọn mình cho ý kiến, ba chồng của chị ấy sẽ dựa theo đó xem có cần phải sửa gì không.”
"Đây cũng không phải là chuyện gì xấu, còn có thể quen biết thêm nhiều người, sau này chúng ta phải làm phóng viên, có các mối quan hệ cũng rất quan trọng. Vì sao cậu lại phải cau mày?"
“Tiểu thuyết của ba chồng chị ấy… Mình không thể lên tiếng khen ngợi, loại hình xã giao này không thích hợp với mình.” Trì Kiều không muốn đi, nhưng lại không biết cách từ chối.
“Thật sự viết rất khó đọc sao?"
"Khi còn trẻ ba chồng chị ấy là học giả, học chuyên ngành khoa học kỹ thuật, sau này đi biển làm ăn, công việc làm ăn rất lớn, giờ đã về hưu nên không còn việc gì làm, viết tiểu thuyết về đề tài quê cha đất tổ."
"Oa, khoảng cách lớn như vậy?"
Trì Kiều cắn ống hút trà sữa cười cười, dù chỉ số IQ cao tới đâu, người thành đạt đến đâu thì cũng sẽ luôn có khuyết điểm, khuyết điểm của vị phó lão tiên sinh này đại khái chính là ở việc sáng tác, cô cũng không thể lấy cớ không đi được...
Tòa nhà của Đại học Z là ký túc xá dành cho hai người, điều kiện tốt hơn một chút so với ký túc xá đại học chính quy, khi Trì Kiều lên tới năm thứ tư vì không muốn bản thân nhàn rỗi, liền đăng ký vào tòa soạn để thực tập. Mỗi lần đều ở lại tới tối muộn, yên lặng sửa sang lại thiết bị, bởi vì ít nói, khi vừa bắt đầu vào thực tập không hề thu hút, một thời gian sau, với năng lực của mình khiến cô dần trở nên nổi bật, bất luận đối tượng là người nổi tiếng thì vẫn cần phải có người trợ giúp, bọn họ rất nhanh có thể chấp nhận cô, tình nguyện bày tỏ nội tâm của mình. Làm phòng viên, có thể khiến người mình phỏng vấn cảm thấy vui vẻ thoải mái, là một loại thiên phú hiếm có.
Sau khi Trì Kiều thực tập ở tòa soạn được nửa năm, chủ nhiệm Trì rất thích cô liền đề nghị cô ở lại tiếp tục làm việc thêm một năm, hiểu rõ khuyết điểm của mình, sau đó sẽ mang theo mục đích quay về trường để hoàn thành việc học. Trì Kiều nghe theo đề nghị của chị ấy, quay về trường làm thủ tục xin lùi việc nhập học lại một năm, tới năm thứ hai sau khi tốt nghiệp khoa chính quy mới học lên cao học.
Chương trình học của năm đầu tiên của cao học rất nặng, trung bình mỗi ngày có nửa buổi học, kể cả năm cuối, Trì Kiều đã không học nghiêm túc trong hai năm, sau khi khai giảng, cô không tới tòa soạn làm việc nữa, chuyển sang làm phóng viên, phần lớn thời gian còn lại đều ở trường.
Buổi chiều không có lớp, sau khi ăn trưa với bạn cùng phòng, Trì Kiều không về ký túc xá, nhờ bạn cùng phòng mang sách về cho mình, một mình bắt tàu điện ngầm đến nội thành để chọn quà sinh nhật cho mẹ Tần. Khi còn là sinh viên năm ba, Tần Úy đến một trường đại học ở Hong Kong trao đổi trong một năm, sau khi tốt nghiệp, cô ấy trực tiếp xin làm nghiên cứu sinh tại trường đại học đó. Sau khi học xong nghiên cứu sinh, Tần Úy ở lại Hong Kong làm việc, ban đầu cô ấy định ở lại 7 năm, được phía bên đấy chấp thuận chuyện xin định cư của mình rồi mới tính chuyện quay lại, không ngờ nửa năm sau cô ấy lại thay đổi quyết định.
Tiền thuê nhà ở Hong Kong quá đắt đỏ, Tần Úy vừa mới tốt nghiệp, tiền lương chỉ có hơn một vạn, không chịu được khó khăn, không chịu ở nhà cũ, liền cùng với hai người bạn thuê một căn hộ, căn hộ nằm trong một tiểu khu mới khá xa nơi làm việc, số tiền lương này chỉ đủ chi trả tiền nhà và chi phí đi lại, nửa năm qua cô ấy đều dựa vào số tiền chu cấp của ba mẹ và vay của em gái.
Căn nhà cô ấy thuê chưa đầy 70 mét vuông nhưng lại có ba phòng ngủ, phòng của Tần Úy mặc dù là lớn nhất nhưng cũng chỉ kê được một chiếc giường đơn 1,2 mét và một tủ quần áo nhỏ, không có chỗ để kê ghế. Nhìn thấy những tấm hình do Tần Úy gửi đến, Trì Kiều có dự cảm chị gái mình sẽ không trụ lại được ở đó một năm, nào ngờ chưa tới một tháng, Tần Úy bắt đầu nghĩ tới chuyện trở về.
Vừa bước lên tàu điện ngầm, Trì Kiều nhận được cuộc gọi từ chị gái. Tần Úy nghèo khó, cầu xin Trì Kiều giúp mình mua quà cho mẹ, nghe xong hàng tá yêu cầu của cô ấy, Trì Kiều nhịn không được lên tiếng cắt ngang: "Chị có biết mình đã nợ em bao nhiêu tiền rồi không? Tiền lương năm nay của em đã cho chị vay 80% rồi, bây giờ em cũng rất nghèo. Hiện tại chị đã rất nghèo còn muốn tặng một cái áo khoác đắt tiền. Em sẽ chọn một món quà, sau đó nói với mẹ là do hai chúng ta cùng chọn để tặng bà."
"Nhắc đến quà, mẹ nhất dịnh biết chị không có tiền, ngày kia chị về, chị vẫn chưa nói cho ba mẹ biết chuyện sau này không đi nữa, lần này chị đặc biệt quay về vào dịp Trung thu, còn có sinh nhật của mẹ, em đừng nói ra nha."
"... Vốn dĩ hai người họ cũng rất hy vọng chị có thể quay về, nếu biết nhất định sẽ rất vui, vì sao lại không nói cho họ biết?"
"Chị không cần mặt mũi à? Nếu chị nói với ba mẹ, mình trở về là vì nhìn chữ phồn thể, nhìn nhiều tới nỗi mắt sắp mù đến nơi, chắc chắn họ sẽ chê cười chuyện chị không chịu được khổ. Chuyện quà cáp em phải giúp chị mua riêng, ngày kia phòng chị ở bạn bè sẽ giúp chị cho thuê lại, lập tức có tiền, đến lúc đó nhất định sẽ trả lại cho em!"
"... Chị còn vay tiền của ai nữa?"
"Không có ai cả, ngoại trừ em và ba mẹ, chỉ có Thời Dự, bây giờ người ta có rất nhiều tiền, mượn rồi không cần phải trả."
Sau khi tốt nghiệp, Trì Kiều không muốn xin tiền sinh hoạt của ba mẹ Tần, số tiền cô dành dụm được ban đầu chỉ đủ cho sinh hoạt năm học cao học đầu tiên, cô định sau khi học tới năm hai sẽ quay lại tòa soạn làm thêm để kiếm tiền nhuận bút, đột nhiên phải cho Tần Úy vay, số tiền gửi ngân hàng cũng không còn nhiều, đành phải nhắn tin cho chủ nhiệm Trì, hỏi xem gần đây chị ấy có công việc gì thích hợp hay không.
Trì Kiều tính tình mềm mỏng, mặc dù cô không cần phải phùng má giả làm người mập với chị mình, nhưng nếu chị gái đã không muốn mất mặt trước ba mẹ, cô cũng chỉ có thể mua hai phần quà. Trì Kiều liếc nhìn số dư tài khoản, dạo quanh trung tâm mua sắm hồi lâu vẫn chưa tìm được món quà phù hợp.
Cô nhìn thấy một đôi hoa tai trị giá hơn 900 tệ ở quầy trang sức, đang định hỏi Tần Úy có hài lòng không thì nghe thấy phía sau có người gọi mình.
Nhìn thấy cô gái xinh đẹp đến khó tin phía sau, Trì Kiều sững sờ hồi lâu, đến khi cô ấy đến gần, tự giới thiệu cô ấy là "Lục Tây Ninh", Trì Kiều mới nhận ra người này là ai, mỉm cười nói: "Đã lâu không gặp."
"Chị Trì Kiều, chị có rảnh không, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện chút nhé?"
Trì Kiều và Lục Tây Ninh cũng chỉ gặp nhau vài lần, liên hệ duy nhất giữa hai người là Lục Tầm. Trì Kiều cũng đoán được Lục Tây Ninh muốn nói chuyện với cô về Lục Tầm. Cô không muốn nói về người này, nhưng lại không biết cách từ chối, từ trước đến nay Lục Tây Ninh trời sinh đã hoạt bát, không đợi Trì Kiều kịp nghĩ ra lý do để thoát thân, đã bị cô ấy kéo tới một cửa hàng đồ ngọt ở gần đó.
Vào buổi trưa ngày thường trong cửa hàng đồ ngọt không có người, Trì Kiều bữa trưa cũng không ăn nhiều, chen chúc trên tàu điện ngầm một tiếng, đi bộ hai tiếng đã sớm cảm thấy đói bụng, cũng không biết Lục Tây Ninh, người xa lạ bốn năm không nhìn thấy sẽ nói gì, kiên nhẫn nhìn thực đơn.
Lục Tây Ninh không vội, thấy Trì Kiều gọi bánh trôi đậu đỏ, liền đem thực đơn trả lại cho phục vụ, mới nói: "Anh trai của em đã quay về, ngày hôm qua mới quay trở về, bây giờ vẫn còn lệch múi giờ."
Trì Kiều uống một ngụm nước, mỉm cười nói: "Thật không?"
Lục Tây Ninh quan sát biểu hiện của Trì Kiều, hỏi, "Tại sao chị không ngạc nhiên?"
“Lúc trước chị cũng đã nghe người ta nói rồi.” Trong tuần này, Lục Tây Ninh là người thứ ba báo tin cho cô, người thứ nhất là mẹ của Lục Tầm, người thứ hai là Thời Dự.
Không nhìn thấy nửa điểm tức giận và cảm xúc thăng trầm trên gương mặt Trì Kiều, Lục Tây Ninh thầm thở dài cho anh trai mình, sợ là lần này anh ấy sẽ phải chịu khổ rồi đây.
"Chị có biết gia đình em xảy ra chuyện gì không? Vốn dĩ, mấy người nhỏ tuổi trong nhà em ngoài mặt thì khách khí qua lại, nhưng cũng không ai biết là ai. Khi chuyện này xảy ra, mới rõ ai là người, ai là quỷ, phân chia vô cùng rõ ràng."
Trì Kiều "ừm" một tiếng: "Có nghe một chút."
Nửa tháng sau khi Lục Tầm rời đi, ba Lục Tầm bị điều tra có vấn đề về tài chính, mất tự do, sau đó ông ấy bị kết án năm năm, thời gian ở trong đó cải tạo tốt, chưa tới ba năm đã được thả ra, thì lập tức đến Mỹ. Mà Lục Tầm sau khi rời đi được hai tháng không hề liên lạc với cô.
Ban đầu, cho rằng Lục Tầm chỉ là dần dần trở nên lạnh nhạt, những tin nhắn cô gửi trước đây thật lâu vẫn không có hồi âm, số lượng cuộc gọi video cùng tin nhắn càng ngày càng ít, cô cho rằng ở hai nơi khác nhau cũng không có cùng đề tài để nói chuyện, nghĩ rằng có thể gặp nhau trong kỳ nghỉ đông sẽ tốt thôi, nhưng ai biết lại hoàn toàn mất liên lạc.
Thời gian đầu khi phát hiện ra không thể liên lạc với Lục Tầm cô cực kỳ kinh ngạc, đến gặp Chương Dương để hỏi xem anh ta có biết tin tức của anh hay không, Chương Dương rõ ràng là đã biết, nhưng cho dù thế nào cũng không chịu nói cho cô, chỉ nói rằng với tính cách của Lục Tầm, nếu đã không muốn liên lạc với cô thì tốt nhất cô đừng làm gì cả.
Cũng lo lắng không kém còn có mẹ Lục Tầm, mặc dù Chương Dương nói rằng Lục Tầm vẫn ổn, nhưng bọn họ không thể không nghĩ lung tung. Mới đầu mất liên lạc, Trì Kiều rất đau khổ, mỗi ngày cô đều hối hận vì đã không chọn đi cùng Lục Tầm, khi biết được anh thực sự rất tốt, đến khi bình tĩnh trở lại, cô chỉ cảm thấy thật may mắn khi bản thân đã không quyết định từ bỏ tất cả cùng anh đi tới Mỹ.
Để tâm lý có thể chấp nhận những chuyện như vậy, Trì Kiều đã phải mất tới gần hai năm, cô không muốn nhìn lại những dằn vặt đau khổ đó, sống một ngày tưởng chừng một năm.
Sau đó, cô chỉ nghe mẹ của Lục Tầm nói, sau này chị cả và anh rể của Lục Tầm biết ba mình không tránh khỏi vòng lao lý, bọn họ lập tức trở mặt, không chu cấp cho Lục Tầm một đồng sinh hoạt phí cùng nơi ăn chốn ở, cũng không giúp em trai mình tìm trường. Bọn họ nhanh chóng biển thủ số tài sản khổng lồ mà ba của Lục Tầm chuyển sang Mỹ, Lục Tầm không có bằng cấp hay nguồn thu nhập, lại chuyển sang môi trường mới, tình cảnh lúc đó khó mà tưởng tượng được.
Mặc dù những người con gái khác cũng bị ảnh hưởng, nhưng nhiều năm qua, mẹ của bọn họ cũng đã tích góp được một số tiền cùng vài ba bất động sản, có thể tiếp tục duy trì cuộc sống giàu có.
Mẹ của Lục Tầm rất đau khổ khi biết chuyện, bà đã liên lạc với Lục Tầm bằng nhiều cách, muốn đưa cho anh một khoản tiền, nhưng anh đã trải qua giai đoạn khó khăn nhất lúc đó, tự mình tìm được một trường học, không cần đến số tiền đó nữa.
Trì Kiều vốn nghĩ rằng anh gặp phải mối đe dọa an toàn cá nhân, sợ liên lụy đến cô, hoặc là không nỡ nói lời chia tay, cho đến khi nghe thấy nguyên nhân này, ngược lại cô đã chấp nhận buông bỏ.
Cô không biết tại sao đột nhiên anh không liên lạc với mình, xuất phát từ việc không muốn mất mặt, không muốn để cô biết được tình cảnh quẫn bách của mình khi đó, hoặc quá mệt mỏi với cuộc sống và tương lai, không còn tâm trạng nghĩ đến chuyện yêu đương nữa, hoặc cả hai. Dù thế nào đi nữa, thì những cách này so với việc trực tiếp nói lời chia tay vẫn là tàn nhẫn nhất, càng giống như tra tấn.
"Chị biết được bao nhiêu? Chuyện chị cả và anh rể, chị có biết không?" Thấy Trì Kiều gật đầu, Lục Tây Ninh nói tiếp, "Ngoài Lục Tầm, ba em yêu thương chị cả nhất, là con một, lại là con trong giá thú, tóm lại vẫn có khác biệt. Huống hồ sau khi ba em ly hôn, vợ trước của ông lấy lập tức tái hôn, chị cả vẫn luôn sống với ông ấy, thời gian ở chung cũng nhiều. Trước đây, Lục Tầm còn chưa quay về, em cảm thấy được, trong lòng ba em chỉ có chị ấy.”
“Những thứ mà chị cả có được nhiều hơn bọn em rất nhiều, cả về tình cảm lẫn tài chính, nhưng chị ấy vẫn không hài lòng, luôn cho rằng bọn em đã cướp mất ba của chị ấy, nhất là sau khi Lục Tầm xuất hiện, chị ấy cảm thấy mình đã bị đe dọa và thỉnh thoảng sẽ gây rắc rối. Bên ngoài ba bọn em là một người rất lợi hại nhưng kỳ thật ở nhà ông ấy cũng đặc biệt quan tâm tới con cái, đối với chị cả, hay với Lục Tầm cũng vậy. Mỗi lần chị cả ầm ĩ gây chuyện, ông ấy đều dùng tiền cùng sự quan tâm để bồi thường, lâu dần khiến chị ấy cảm thấy người khác mắc nợ mình, ba nợ chị ấy, bọn em cũng nợ chị ấy. Thật ra cả bọn em hay Lục Tầm đều được sinh ra khi ông ấy đã ly hôn được nhiều năm, mấy em gái, mẹ của các em ấy, mặc dù bọn em không có quan hệ nhiều với nhau, cũng không ai sống tốt hơn chị ấy?"
"Anh rể nói thẳng ra là một tên chuyên bám váy vợ. Sau khi kết hôn, chị cả cứ đòi hỏi đủ thứ, ba lần nào cũng cho, dần dần chị ấy càng quá đáng hơn, nên ba đã trực tiếp nói muốn để tài sản cho con trai thừa kế. Bất mãn của chị ấy đừng nói là ba, mà ngay cả bọn em cũng nhìn ra được, em không thích chị ấy, cảm thấy chị ấy quá tham lam, nhưng ba cũng cảm thấy kiểu gia đình này, chính là không ngừng tranh đấu với những anh chị em cùng cha khác mẹ, cũng rất bình thường, sau này không thể chấp nhận được chuyện chị cả và anh rể có lòng riêng, càng không ngờ tới, sau khi ông ấy ngồi tù không còn khả năng khống chế gia đình này nữa, chị cả cùng với anh rể lại tuyệt tình như vậy."
"Em với Lục Tầm cũng không mấy thân thiết, loại quan hệ này, vốn dĩ đã không thể thân thiết được rồi, nhưng như vậy em cũng không đành lòng nhìn thấy anh ấy phải chịu khổ, mẹ em... Bà ấy sẽ không giúp Lục Tầm, trong tay em cũng không có nhiều tiền, lén Chương Dương gửi qua cho anh ấy nhưng anh ấy không cần. Tính cách của anh ấy chính là như vậy, có gặp khó khăn cũng không chịu cúi đầu. Tuy ngoài miệng anh ấy không nói, nhưng ai đối tốt với anh ấy, anh ấy cũng đều ghi nhớ trong lòng, vốn dĩ anh ấy cũng lười để ý đến em, sau khi trải qua chuyện này, hiện giờ cũng rất ra dáng anh trai rồi."
"Hôm qua em tình cờ nghe được anh ấy gọi điện cho ai đó hỏi thăm tình hình của chị... Anh ấy chắc hẳn vẫn chưa quên được chị, anh ấy là người sĩ diện, nhất định sẽ không nói cho chị biết vì sao lúc ấy lại không liên lạc, em muốn giúp anh ấy một chút, lại sợ anh ấy tức giận chê em nhiều chuyện, ai ngờ lại tình cờ gặp chị ở đây.”
Trì Kiều biết Lục Tây Ninh cũng có ý tốt, cười nói: "Cảm ơn em đã nói cho chị biết."
"Vậy chị còn giận anh ấy nữa không? Ba em sau khi xuất cảnh thì sang Mỹ. Chị cả của em đã giúp anh rể biển thủ tài sản của nhà họ Lục, tính cách của chị ấy, mặc dù đã kết hôn được nhiều năm, anh rể cũng đã phải nhẫn nhịn rất nhiều, lúc ba em vẫn chưa gặp chuyện, bọn họ thường xuyên cãi nhau, khi ba gặp chuyện chị ấy không còn chỗ dựa vững chắc, anh rể càng không kiêng kỵ gì, khi ba tới Mỹ, bọn họ cũng chuẩn bị ly hôn."
"Anh rể luôn tự cho mình là người có năng lực, kỳ thật về các mối quan hệ, lăn lộn xã giao sao có thể so với người từ hai bàn tay trắng gây dựng nên cơ nghiệp như ba em được, ông ấy đã phải trải qua biết bao nhiêu thăng trầm, tài sản của ông ấy mới chuyển sang Mỹ được một năm liền bị anh ta hủy hoại. Thu hồi lại không ít nhưng tổn thất cũng không phải là nhỏ, hiện tại phần lớn gia sản của Lục gia đều dưới danh nghĩa Lục Tầm. Còn chị cả, ba em giận chị ấy hơn nửa năm, ban đầu đã nói sẽ không bao giờ quan tâm tới chị ấy nữa, nhưng rốt cuộc vẫn là người hiểu rõ chị ấy nhất… Trước đó không lâu, chị ấy khóc lóc oán hận không được đối xử công bằng, nói từ nhỏ đến lớn phải chịu rất nhiều ấm ức, ba liền mềm lòng, tuy rằng chuyện công ty không cho chị ấy trực tiếp nhúng tay vào, nhưng lại lo cho cuộc sống của chị ấy và con cái chu toàn.” Lục Tây Ninh cười bất lực: “Ba cũng đã thiên vị chị ấy bốn mươi năm, chị ấy vẫn không hài lòng, vậy bọn em là gì? "
Trì Kiều biết không nên đánh giá chuyện gia đình của người khác, cũng im lặng không nói gì. Lục Tây Ninh nhanh chóng lấy lại tinh thần, nở một nụ cười rạng rỡ, hỏi lại: "Chị vẫn còn giận anh trai của em sao? Lúc đó đối với anh ấy thật sự rất khó khăn. Dù không nói ra nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được."
Trì Kiều lắc đầu: "Chị với anh ấy ở bên nhau được mấy tháng, thời gian ở chung cũng không nhiều lắm, đã trôi qua lâu như vậy, bây giờ cũng không còn nhỏ nữa, có cái gì mà phải tức giận."
"..." Lục Tây Ninh nhìn Trì Kiều một lát, cũng biết chắc đối phương không phải là người khẩu thị tâm phi*, nhưng lại cảm thấy khi đối phương không tức giận lại càng đáng sợ hơn.
*Khẩu thị tâm phi: nghĩ một đằng nói một nẻo.
…
Tối hôm sau, chủ nhiệm Trì cho xe đến trường đón Trì Kiều, Trì Kiều nghĩ cớ cả đêm không ra nên đành cắn răng chịu đạn, lên xe về khách sạn.
Cái gọi là nói chuyện này còn trang trọng hơn Trì Kiều tưởng tượng rất nhiều, trong phòng ăn của khách sạn đã có mấy người ngồi, viện trưởng viện văn học cùng chủ tịch bên hợp tác đều tới đây, ngoài ra còn có chủ nhiệm Trì và chồng chị ấy ngồi một bên. Sáng sớm Trì Kiều đã nghe người bên ngoài nói, nhà chồng của chủ nhiệm Trì thuộc vào hàng rất có quyền thế, chồng chị ấy làm ăn lớn, rất giàu có, hóa ra mọi lời đồn đại đều là sự thật.
Hẳn chủ nhiệm Trì chưa từng đọc tiểu thuyết do ba chồng viết… Chị ấy phải quản lý nhiều nhân sự, đồng thời điều hành 3 tài khoản WeChat công chúng cùng lúc, mỗi ngày đều phải làm việc hơn mười hai tiếng, không có thời gian để đọc những thứ này cũng là bình thường...
Trên đường đến đây, Trì Kiều đã lo lắng rằng mình sẽ không thể nghĩ được gì để nói, nhưng khi ngồi trong phòng riêng, cô mới nhận ra rằng mình đã quá nghiêm túc. Căn bản không cần phải lần lượt cho ý kiến, rượu quá ba tuần, bên phía hợp tác bắt đầu ca ngợi phó lão tiên sinh văn vẻ viết rất tốt, còn nói rằng năm đó không nên lựa chọn theo ngành kỹ thuật, càng không nên ra khơi làm ăn, nếu dấn thân vào văn học sớm một chút, nói không chừng đã nhận được rất nhiều giải thưởng.
Thấy chủ nhiệm Trì chăm chú lắng nghe, gật đầu lia lịa với vẻ mặt tán thành, Trì Kiều, người luôn sùng bái chị ấy, càng chắc chắn rằng chị ấy nhất định chưa đọc, còn chồng của chủ nhiệm Trì ngồi bên cạnh biểu hiện trên mặt thì chẳng khác nào người phải chịu dày vò, không hề kiêng kỵ còn đảo mắt xem thường đối phương hai lần.
Trì Kiều uống chút rượu vang đỏ, hai má hơi nóng, mu bàn tay áp vào không có tác dụng gì, rất muốn đi ra ngoài hít thở thì vừa lúc Tần Úy gọi điện thoại tới.
Trì Kiều đứng dậy bước ra khỏi phòng nghe điện thoại, ngay khi cuộc gọi được kết nối, Tần Úy đã bắt đầu nói xấu bạn trai của cô ấy, bạn trai của cô ấy chính là nam thần mà cô ấy phải lòng thời trung học, lúc còn học trung học vẫn chưa quen nhau, đến khi Tần Úy tới Hong Kong còn đối phương tới Bắc Kinh mới chính thức trở thành một đôi, hai người yêu xa rất dễ nảy sinh mâu thuẫn, Tần Úy thường xuyên gọi điện cho cô để giãi bày nỗi lòng.
Trì Kiều nghe được một lúc thì cảm thấy nhức đầu, định ngắt lời thì đột nhiên cô cảm thấy phía sau lưng có người đang chăm chú nhìn mình, cô quay lại nhìn thì thấy người đàn ông đứng cách đó năm mét, cả người vô thức run lên, rất lâu sau đó, mãi cho đến khi người kia đi tới, cô mới nhận ra người đó chính là Lục Tầm.
Trong hai năm khi cô còn chìm trong đau khổ, Trì Kiều đã tưởng tượng ra vô số cảnh gặp lại, nhưng đều nằm ngoài dự đoán của cô, lúc này trong lòng cô không hề gợn sóng, ý nghĩ duy nhất xuất hiện trong đầu cô chính là, dáng vẻ của Lục Tầm khi trưởng thành sẽ trông như thế nào.
Không đúng, bọn họ đều đã trưởng thành.