Màu tường vi cho em

Trì Kiều vốn chưa từng vay tiền, đột nhiên hỏi nhiều như vậy, Thời Dự càng thêm kinh ngạc, lập tức ngồi dậy: "Em xảy ra chuyện gì vậy?"
 
“Không có chuyện gì, chỉ là Lục Tầm đã trở lại.” Sau khi mượn Thời Dự nhiều tiền như vậy, đương nhiên phải nói rõ ràng cho anh ấy biết mình sẽ tiêu số tiền này ở đâu, “Mấy năm trước lúc trước khi đi anh ấy đã mua cho em một căn phòng nhỏ, em phải trả lại cho anh ấy. Căn phòng kia bán được 160 vạn, người mua nhà mấy ngày nữa mới chuyển tiền cho em, em hẹn Lục Tầm ngày mốt gặp mặt cho nên muốn đem tiền trả trước cho anh ấy…"
 
“Lục Tầm cho em một căn phòng?” Thời Dự rất ngạc nhiên, trong giới bạn bè của anh ấy, không phải không có ai tặng nhà cho cô gái mà mình thích, nhưng đó là sau khi bọn họ đi làm đã có năng lực về kinh tế, bốn năm trước bọn họ vẫn còn đang đi học…
 
Trì Kiều "hừ" một tiếng rồi lại nói: "160 vạn quá nhiều, nếu như anh không có, em có thể chờ thêm vài ngày nữa rồi trả lại cho anh ấy cũng được."
 
"Lẽ ra em nên nói sớm hơn vài ngày, trong vòng hai ngày anh cũng không thể lấy ra nhiều tiền mặt như vậy." Người kinh doanh đương nhiên không thể để tiền trong tay mình nhàn rỗi được, "Anh tìm bạn bè mượn tạm, ngày mai sẽ đưa cho em."
 
“Anh còn phải mượn, không cần nữa."
 
"Không nhiều lắm, bình thường bọn họ cũng tìm anh để mượn."
 
"Cảm ơn anh, buổi trưa em sẽ mời anh và Tần Úy đi ăn cơm."
 
 "Tần Úy hơn mười một giờ mới về tới? Anh nhớ hình như cô ấy đã gọi điện tới nói anh tới đón, tối qua anh uống quá chén, bây giờ không thể lái xe, em tới rồi lái xe của anh, chúng ta cùng nhau tới đón cô ấy?"
 
Trì Kiều nói "Được": "Em sẽ đến trước mười giờ."
 
Vốn dĩ Thời Dự muốn ngủ đến trưa, nhưng đến khi nhìn đồng hồ, anh ấy lập tức rời giường dậy đi tắm và thay quần áo, vừa mới sấy tóc xong thì Trì Kiều tới.
 
Sau khi tốt nghiệp đại học, Thời Dự chuyển ra ngoài sống một mình, hiện tại anh giúp ba mọi việc, chú Thời đã nói nếu như con trai mình được việc, ba hoặc năm năm nữa ông sẽ rút lui bắt đầu tận hưởng cuộc sống khi về hưu của mình.
 
Thời Dự cạo râu, nhờ Trì Kiều giúp mình pha cà phê, mỗi lần xã giao Thời Dự đều uống rất nhiều rượu, hai năm nay dạ dày không tốt, đừng nói là cà phê, ngay cả trà cũng không được uống tùy tiện, Trì Kiều nghe vậy liền hỏi: “Không phải anh không uống được cà phê sao?"
 
"Buồn ngủ. Hôm qua uống rượu đánh bài, đến rạng sáng mới về." Thoáng nhìn thấy Trì Kiều bĩu môi qua gương, anh ấy còn nói, “Đây không phải là không còn cách nào khác nữa sao, thật sự đều rất phiền."
 
Trì Kiều giúp Thời Dự pha cà phê: "Ba Tần cả ngày cũng nói không thích xã giao nhất, nhưng ông ấy lại ở bên ngoài uống rượu tới gần nửa tuần, hơn phân nửa thời gian đều lãng phí vào những việc như vậy. Đây là chuyện bị những người làm kinh doanh ghét nhất nhưng nó cũng đã sớm trở thành thói quen."
 
Thời Dự để dao cạo râu xuống, đi tới ngồi ở trên sô pha, nâng ly cà phê lên, nhướng mày hỏi: "Em thích người như thế nào? Phóng viên như bọn em, chuyện xã giao như thế này đương nhiên cũng không thể ít hơn bọn anh, lúc còn học ở đại học, không nghĩ cả đời này cũng chỉ đọc sách, biết bản thân tránh không được đạo lý đối nhân xử thế."
 
Trì Kiều không thích những chuyện như vậy, liếc nhìn thời gian, thúc giục nói: "Anh mau uống nhanh lên, sau khi uống xong chúng ta nhanh chóng xuất phát."
 
Thời Dự không chút vội vàng: "Không sao, để Tần Úy đợi một lát."
 
"..." Ba người bọn họ lớn lên cùng nhau, người duy nhất đúng giờ lại chỉ có mình cô. Thời Dự và Tần Úy có tính tình đúng chuẩn thiếu gia tiểu thư, hoàn toàn không cần quan tâm tới sự bận rộn của người bên ngoài.
 
Buổi sáng cuối người xe đi lại tấp nập trên đường. Trì Kiều và Thời Dự bị chặn ở ngã tư 30 phút mới lên đường cao tốc trên cao. Kết quả khi tới sân bay, lại phải đợi hơn một tiếng đồng hồ nữa mới đón được Tần Úy, cô ấy sớm đã đoán được Thời Dự sẽ không đến đúng giờ cho nên đã báo sớm hơn hai tiếng.
 
Quả thật là không nói được lời nào, Trì Kiều không khỏi thở dài Thời thiếu gia cùng Tần tiểu thư không thích đối phương quả thật là rất đáng tiếc, cả hai lớn lên cùng nhau cũng xem như thanh mai trúc mã, quả thực chẳng khác nào một cặp trời sinh.
 
Tần Úy vừa lên xe đã ồn ào đòi ăn đồ ăn đắt tiền: "Mấy người không biết chị đã phải khổ sở thế nào đâu, cả ngày phải nhìn đám chữ phồn thể kia còn chưa tính, lại phải chịu đói khổ cùng lạnh lẽo."
 
"Đồ ăn đắt tiền thì không có, chỉ có món cay Tứ Xuyên thôi, chị đưa cho em tiền trước đi, dạo này em cũng rất nghèo."
 
Trì Kiều cũng chỉ thuận miệng nói ra mà thôi nhưng Thời Dự lại rất để tâm chuyện này, hai ngày sau liền đưa cho cô hai tấm thẻ, một tấm thẻ có 160 vạn, tấm còn lại hơn 2 vạn, đương nhiên Trì Kiều không nhận tấm thẻ còn lại kia.
 
Trì Kiều vừa đẩy thẻ cho Thời Dự, anh ấy lại đặt vào tay cô: "Em mong chờ vào việc Tần Úy sẽ trả lại tiền còn không bằng trực tiếp đi uống gió Tây Bắc đi. Năm nay em cũng không đi làm, hiển nhiên không còn nhiều tiền. Số tiền này cũng không phải cho không em, nếu có thời gian em giúp anh dịch một số tài liệu, viết quảng cáo nữa."
 
“Em vẫn còn một ít tiền trong tay, em cũng có thể tìm một công việc bán thời gian.” Tuy ngoài miệng nói như vậy, Trì Kiều vẫn nhận lấy hai tấm thẻ kia cất vào trong túi, cô cũng không thích chuyện đùn qua đẩy lại, vài ngày nữa đem 162 vạn trả cho Thời Dự là ổn thôi.
 
Trì Kiều hẹn gặp Lục Tầm ở quán Starbucks bên cạnh trường học, bọn họ hẹn nhau gặp mặt lúc 1 giờ, sau khi ăn cơm trưa cô trực tiếp tới thẳng đó, 2 giờ chiều còn có lớp học, cũng sẽ không mất nhiều thời dài gặp mặt.
 
Trì Kiều thường đến sớm, vừa lúc bạn cùng phòng muốn mua cà phê, sau khi ăn trưa ở căng tin, cả hai cùng nhau đi đến Starbucks. Tới nơi thì mới 12 giờ 35, Lục Tầm đã đến rồi, trông vô cùng nổi bật, rõ ràng đối phương đang ngồi trong góc, nhưng khi vừa bước vào cửa thoáng nhìn qua Trì Kiều đã nhìn thấy.
 
Anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu xám khói và quần jean, cổ chữ V. So với lần trước nhìn thấy anh, khí chất lúc này hoàn toàn bất đồng, cứ như là học sinh năm cuối trong trường vậy. Lục Tầm có chiếc cổ thanh mảnh và những đường nét thanh tú. Mặc chiếc áo cổ chữ V có thể làm nổi bật vẻ ngoài của anh một cách tốt nhất. Bạn cùng phòng cũng nhìn thoáng qua anh, thấp giọng hỏi Trì Kiều: "Oa, người này là người trong trường chúng ta sao? Anh ta so với hotboy trong trường thì đẹp trai hơn nhiều, trông giống một minh tinh hơn."
 
Bạn cùng phòng trước đó không học chính quy ở Đại học Z, kém Trì Kiều một tuổi, đương nhiên sẽ không biết rằng đây là hotboy của Đại học Z bốn năm trước. Tuy rằng bốn năm trước cũng chỉ trôi qua trong chớp nhoáng nhưng cũng đã khiến cuộc đời có những biến đổi lớn lao, những bạn học năm đó biết Lục Tầm cũng đều đã tốt nghiệp, khi đó cô cũng mới chỉ học năm nhất, hiện tại giảng viên cùng bạn học cũng đều đã thay đổi.
 
Lục Tầm không ngờ cô lại đến sớm hơn nửa tiếng, cứ nhìn ra ngoài cửa sổ không thèm nhìn cửa, Trì Kiều mua cà phê, vẫy tay chào tạm biệt bạn cùng phòng rồi ngồi xuống phía đối diện anh.
 
Nhìn thấy cô, Lục Tầm sững người một lúc, giơ tay nhìn đồng hồ, còn một phần tư giờ nữa mới đến một giờ, anh cười với Trì Kiều: "Đến sớm như vậy?"
"Ăn cơm trưa xong thì liền đến đây, buổi chiều còn có lớp."
 
Trì Kiều muốn ám chỉ mình không có quá nhiều thời gian rảnh, đương nhiên Lục Tầm có thể nghe ra được ý này, nhưng không hiểu sao mình lại có thể đồng ý một cách sảng khoái như vậy.
 
"Anh ăn cơm chưa?"
 
Lục Tầm lắc đầu: "Vẫn chưa."
 
Anh vốn tưởng rằng hẹn Trì Kiều vào giờ này có thể cùng nhau ăn một bữa cơm.
 
Lục Tầm tự mình đến trường học tìm, ngoài phép lịch sự, đương nhiên cô phải mời anh ăn cơm, Trì Kiều nói: "Anh muốn ăn cái gì, em mời."
 
“Không cần đâu, anh chưa đói.” Vốn dĩ Lục Tầm rất đói, nhưng hiện tại thật sự không còn cảm giác thèm ăn nữa.
 
Trì Kiều vẫn luôn chu đáo như vậy, Lục Tầm nói không đói, nhưng cô vẫn gọi một phần sandwich, một phần nước và một phần bánh ngọt.
 
Lục Tầm cũng không phải người thích làm màu, tuy không thèm ăn nhưng Trì Kiều đã mua rồi nên anh liền mở gói ra ăn, anh vẫn giống như bốn năm trước, có lẽ chế độ ăn uống ở nước ngoài khác hẳn, so với lúc trước khỏe mạnh thì hiện tại lại gầy hơn rất nhiều.
 
Nhìn thấy anh đặt chiếc bánh sandwich xuống vặn nắp chai nước, Trì Kiều chợt nhớ ra lúc trước mình đã từng mua cho anh như vậy, khác biệt duy nhất chính là không ngờ tới hiện tại quan hệ giữa hai người lại thành ra như vậy.
 
Thấy Lục Tầm đã ăn gần xong, Trì Kiều đưa thẻ cho anh nói: "Anh có nhớ ngôi nhà mà anh đã mua đứng tên em lúc đó không? Bây giờ nó đã lên giá. Em đã bán nó với giá 160 vạn, toàn bộ tiền đều ở trong thẻ."
 
Trì Kiều nói đây là căn phòng đứng tên cô, không phải là của cô, bây giờ chuyện tiền nong như vậy cũng là theo lẽ thường phải làm.
 
Lục Tầm đang uống nước nhìn thấy tấm thẻ thì động tác cũng thoáng khựng lại, anh cầm nó lên, liếc nhìn rồi hỏi: "Trong này có 160 vạn?"
 
Thấy Trì Kiều gật đầu, anh lại hỏi: "Em lấy tiền ở đâu?"
 
"Đây là tiền bán căn phòng."
 
Lục Tầm trầm mặc không nói, một lúc sau mới hỏi: "Em đồng ý tới gặp anh, chính là vì muốn đưa tiền cho anh?"
 
Trì Kiều chỉ cười không nói.
 
Nhìn thấy nụ cười này, Lục Tầm lập tức cảm thấy câu hỏi này thật thừa thãi, nếu cô không muốn đưa tiền cho anh thì giữa hai người họ còn có chuyện gì, chẳng lẽ cô hẹn anh tới đây để ôn lại chuyện cũ? Biết rằng Trì Kiều cũng chỉ vô ý, một lúc trước khi anh nhìn thấy cô cầm nước và sandwich đi tới, trong lòng anh đã rất cảm động.
 
Lục Tầm im lặng hồi lâu, cho đến khi Trì Kiều cảm thấy nóng ruột, anh cất tấm thẻ đi và nói: "Lúc mới mua còn chưa tới 100 vạn, không ngờ lại tăng lên nhiều như vậy, hôm nào mời em ăn cơm."
 
Trì Kiều mỉm cười: "Được, hai giờ em còn có lớp, bây giờ phải quay về ký túc, em đi trước."
 
Lục Tầm không nói "Anh tiễn em" như cô tưởng tượng mà chỉ gật đầu.
 
Khi bưng ly cà phê đứng dậy, Trì Kiều lại nói: "Anh ... Dì Hà vẫn mở cửa hàng ở chỗ ban đầu, hiện tại cửa hàng đã mở rộng gấp ba lần, nhưng thay vì bán cơm thì lại bán trà sữa và đồ tráng miệng. Công việc kinh doanh rất tốt, nếu có thời gian rảnh anh thử tới đó, dì ấy rất nhớ anh."
 
Khi còn ở bên nhau bốn năm trước, cô không dám nói ra điều này, kẻo Lục Tầm hiểu lầm rằng cô đang đứng trên lập trường của người khác để nói chuyện, nhưng bây giờ thân phận của cô đã thay đổi, với tư cách là bạn của dì Hà, dường như nói như vậy là đương nhiên. Cô đã lo lắng rằng Lục Tầm sẽ tức giận. Vài năm trước, vì không rõ Lục Tầm ở Mỹ đã xảy ra chuyện gì, tại sao đột nhiên không liên lạc được, Trì Kiều và mẹ của Lục Tầm ngày đêm lo lắng, an ủi nhau, cứ như vậy từng chút một quan hệ giữa hai người lại biến thành quan tâm đến nhau.
 
Nghe vậy, Lục Tầm có chút kinh ngạc, một lúc sau mới nói: "Hôm nay anh còn có việc, sau này rồi nói."
 
Trì Kiều không nói thêm, sau khi chào tạm biệt, cầm ly cà phê rời đi, khi bước ra khỏi quán, Trì Kiều lại liếc nhìn Lục Tầm một cái, anh vẫn thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như không có ý muốn rời đi, không hiểu sao, trong lòng Trì Kiều lại có chút thổn thức khổ sở, cảm thấy khó thở, nhưng hiện tại cô đã có thể nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình.
 
Chính vì người này mà cô đã trải qua nỗi đau tới tận xương tủy, mới hiểu được hóa ra lúc bản thân đau lòng nhất, trái tim cô sẽ thực sự cảm thấy đau. Khi Tần Úy lần đầu tiên chia tay, cô ấy vừa khóc vừa nói con người ta sau mỗi lần chia tay sẽ dần trưởng thành, khi đó bọn họ chỉ mới mười sáu tuổi, nghe thấy như vậy, Trì Kiều chỉ cảm thấy Tần Úy xuất thân từ một gia đình giàu có, cuộc đời thuận buồm xuôi gió, đương nhiên không thể chịu được khó khăn gian khổ như người khác, mới có thể vì một chàng trai lúc tuổi còn ngây ngô mà khóc lóc sướt mướt.
 
Đến lượt cô, khi nhớ lại lời Tần Úy, mới nhận ra người mà cô không hiểu lúc đó là chính mình, nếu không trải qua những chuyện tương tự sẽ không có tư cách cười người khác yếu ớt. Ít nhất là trong chuyện tình yêu tan vỡ, Tần Úy mạnh mẽ hơn cô rất nhiều.
 
Nếu bản thân thực sự thích một ai đó, một lần chia tay sẽ lập tức trưởng thành, lời này đúng là rất đúng.
 
Cô nợ Thời Dự 160 vạn, Trì Kiều cảm thấy áp lực, thúc giục hết lần này đến lần khác, đến thứ Năm, người trung gian lại nói người mua tới thứ Sáu mới có thời gian rảnh, sau khi ký xong hợp đồng có thể chuyển khoản toàn bộ số tiền, nói cô đến căn hộ xem có thứ gì cần phải mang đi hay không.
 
Bên trong căn hộ cũng không có đồ gì là của cô, chỉ có quần áo và giày mà Lục Tầm để lại khi anh rời đi bốn năm trước, Trì Kiều muốn gọi điện cho Lục Tầm để hỏi xem anh có còn mấy thứ này nữa không, nhưng ý định này nhanh chóng bị gạt đi, Lục thiếu gia chỉ mặc quần áo đắt tiền, bốn năm trước cũng thế, bốn năm sau cũng vẫn vậy, những loại quần áo đã lỗi mốt đó cũng không cần phải hỏi anh.
 
Trì Kiều vốn dĩ muốn ký hợp đồng rồi về căn hộ dọn đồ nhưng không ngờ lại nhìn thấy Lục Tầm, Trì Kiều còn ngạc nhiên hơn cả khi nghe người trung gian nói Lục Tầm chính là người mua đồng ý trả thêm 10 vạn kia.
 
"Tại sao anh lại mua nó? Nếu anh muốn về thì cứ nói với em một tiếng."
 
“Lúc gặp em, anh đã muốn nói nhưng rồi lại quên mất."
 
“Lúc đó anh chỉ cần nói cho em biết là được rồi, còn gây sức ép như vậy làm gì, để em trực tiếp sang tên cho anh."
 
Lục Tầm nhìn thoáng qua bản hợp đồng do người trung gian soạn sẵn, nhưng không ký: "Anh cũng nghĩ vậy, trực tiếp sang tên là được rồi."
 
Người trung gian bận rộn nửa tháng, cũng sắp lấy được lại nghe nói hai người quen nhau, muốn trực tiếp chuyển nhượng tài sản, anh ta cau mày nói: "Không được, tôi bận chết đi được, hai người đang đùa tôi sao?"
 
Lục Tầm không nhìn anh ta, dựa vào bàn, từ trong túi áo sờ một điếu thuốc, nghiêng đầu châm lửa, nói: “Phí trung gian tôi sẽ trả, tôi không có thời gian, chuyện sang tên phiền anh giúp đỡ một chút."
 
Việc sang tên được thực hiện rất nhanh chóng, sau khi ra khỏi trung tâm giao dịch bất động sản cứ cách một lúc lại hỏi Trì Kiều, nghe cô nói không cần mình đưa về, Lục Tầm đã lái xe đi trước.
 
Nhìn xe của Lục Tầm khuất dần trong góc phố, Trì Kiều mới nhớ ra một việc vô cùng quan trọng- 160 vạn mượn Thời Dự vẫn còn ở chỗ Lục Tầm, bây giờ căn hộ đã sang tên cho anh, anh còn mang tiền của cô đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui