Edit: Ashe
Bị cô Đan làm gián đoạn, sau khi phân công nhiệm vụ xong, chủ nhiệm cũng không thao thao bất tuyệt tổng kết lại, trực tiếp giải tán.
Lục Tầm ghét phải chen lấn, nuốt miếng sandwich cuối cùng, cầm chìa khóa lên, uống một ngụm nước Perrier rồi xuống cầu thang trước. Trì Kiều cũng ngại chen chúc, cho nên chậm rãi sắp xếp lại túi xách, lề mề ở lại cuối cùng.
Phát hiện những người đi qua luôn cố ý hoặc vô tình quan sát mình, ngoài không được tự nhiên, Trì Kiều còn có phần không hiểu nổi. Cô đeo túi xách ra khỏi phòng họp, vừa đẩy vừa kính của trung tâm ra đã thấy chiếc Audi R8 của Lục Tầm đậu bên ngoài cách bật thềm mười mét, bởi vì cửa sổ xe hạ xuống, cho nên có thể thấy anh đang cắn ống hút, nói chuyện điện thoại.
Vào mùa hè, năm giờ chiều mặt trời vẫn còn rất nóng, Lục Tầm đeo kính râm màu xám, chống khuỷu tay lên cửa sổ xe cầm điện thoại, tay kia khẽ lắc chai thủy tinh màu xanh lá. Nếu như không phải đã nhìn thấy một mặt khác của người này ở phía tây thành phố, Trì Kiều có lẽ đã cho rằng anh là thiếu gia ăn chơi đam mê thanh sắc khuyển mã (*).
(*) Thanh sắc khuyển mã (声色犬马) là thành ngữ Trung Quốc : Thanh (声): Âm thanh, tiếng ca, tiếng nhạc, phiếm chỉ ca vũ; sắc (色): Sắc đẹp, nữ sắc, sinh hoạt xa xỉ; khuyển: Người giàu có, chơi bời lêu lổng, nuôi chó mua vui; mã(马): Cưỡi ngựa, chơi ngựa vì thú vui. Phiếm chỉ cách sống ăn chơi dâm loạn của giai cấp thống trị thối nát trước đây. (Nguồn: GG)
Trong trường học lái xe thể thao hai ghế vốn đã là chơi chội, Lục Tầm lại dễ gây chú ý, sinh viên giảng viên muốn không để ý tới anh cũng khó. Thấy một số bạn cùng lớp đang đảo mắt qua lại giữa mình và Lục Tầm, rốt cuộc Trì Kiều cũng hiểu rõ, cô nhanh chóng bước xuống bậc thang, đang định giả vờ như không thấy anh, trực tiếp rời khỏi, không ngờ Lục Tầm lại khởi động xe, chạy đến bên cạnh cô.
“Lên xe.”
“Có chuyện gì không?”
“Không phải em muốn về nhà sao? Cùng đường.” Thấy Trì Kiều đứng yên không nhúc nhích, vẻ mặt cảnh giác, Lục Tầm cười xùy, “Em giúp anh mua cơm trưa, anh đưa em một đoạn đường, khách sáo gì chứ.”
Nghe thế, Trì Kiều bỗng nhiên cảm thấy mình đang quấy quá, bình thường có qua có lại, hà tất phải để ý lời đồn thất thiệt của người khác trong lòng.
Trì Kiều ngồi xuống ghế lái phụ, Lục Tầm nói: “Cha của cô Lưu là phó viện trưởng Lưu của khoa Báo chí và Truyền thông các em.”
Nghe thấy điều này, sắc mặt Trì Kiều trầm xuống, ngón trỏ vẽ lên miếng đồng trên túi xách, rủ mắt xuống thấp giọng nói: “Lúc cô Đan gọi điện thoại cho cô Lưu em ở bên cạnh, cô Lưu thật sự nói bốn giờ…”
“Mấy giờ không quan trọng, đừng nói đến trễ một tiếng, vắng mặt thì sao chứ? Chủ nhiệm nói vài câu chẳng phải quên rồi sao.” Đèn đỏ ở ngã tư sáng lên, Lục Tầm dừng xe lại, nghiêng đầu nhìn Trì Kiều, “Nhưng trước mặt nhiều học sinh như vậy, chỉ vì một chuyện bé như hạt vừng mà làm ồn ào thì khác, cho dù có phải cô Lưu đào hố cho cô Đan nhảy hay không, người chủ nhiệm ghét đầu tiên sẽ là cô Đan. Tính toán nhỏ nhặt lại không để ý đại cuộc. Trong mắt lãnh đạo, sau này càng không đáng được tín nhiệm."
Thấy trên mặt Trì Kiều vẫn còn áy náy, Lục Tầm nói tiếp: “Con người cô Đan không tệ, nhưng một chút thiệt thòi như vậy cũng không thể nhịn, tính cách nóng nảy, một chút cũng không kiềm chế được, hôm nay không phải cái hố này, ngày mai cũng sẽ trở thành mục tiêu sống."
Trì Kiều đang muốn lên tiếng phản bác, lại nghe anh nói: “Nhưng anh thích tính cách này, vì công việc mà để bản thân bị oan ức, không đáng.”
Nghe câu này, Trì Kiều cười cười: “Em cũng thích. Cô ấy không làm khó chúng em, không vì để chứng minh cho mình mà chỉ tên bọn em… Anh rất tốt bụng, đồng ý đứng ra nói giúp giáo viên của mình.”
Mặc dù dùng giọng điệu đùa cợt người nghe không phân biệt được thật giả.
“…”
Lục Tầm không biết nên nói gì cho phải, thật ra anh cũng không phải người rảnh rỗi quản chuyện người khác, càng không phải người thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ.
Trường đại học Z nằm ở ngoại ô, nhà hai người đều ở phía đông thành phố, đáng lẽ phải chạy lên, Lục Tầm lại vòng nửa vòng thành phố Z qua đại lộ Tân Hải, nói là không kẹt xe, dọc đường phong cảnh đẹp.
Lượn vòng như vậy, gần như mất nhiều hơn một giờ, cũng may kỹ thuật lái xe của Lục Tầm tốt hơn Tần Úy nhiều, không đến mức khiến cô say xe.
Hoàng hôn buông xuống phía tây, mặt biển bị ráng chiều nhuộm đỏ hơn phân nửa, đoạn đường này phong cảnh thật sự rất đẹp. Lãng phí một giờ, chạy đường vòng ngắm hoàng hôn trên biển, rất hợp với phong cách của vị thiếu gia bên cạnh cả ngày không có việc gì, lái xe dạo chơi khắp nơi.
Hai người đều ít nói, Lục Tầm muốn nói chuyện phiếm với Trì Kiều, cũng không có kinh nghiệm tiếp xúc với con gái, suy nghĩ cả buổi chỉ nghĩ ra một câu “tối nay ăn gì”, nếu như trò chuyện ăn ý, cũng có thể nhân tiện mời cô đi ăn cơm, nhưng còn chưa mở miệng hỏi, anh liền nhớ ra mình vừa ăn cơm xong, đồ ăn còn là do cô mua…
Thật sự không tìm ra chủ đề, Lục Tầm dứt khoát mở radio. Đang chuyển kênh, điện thoại đột nhiên vang lên, Lục Tầm thuận miệng nói: “Giúp anh nhận đi.”
Trì Kiều trượt lên nhận, vốn định đưa cho anh, thấy ánh mắt Lục Tầm ra hiệu, đành phải đưa điện thoại lên tai anh. Không thể mở Bluetooth sao? Còn bắt cô giúp... Đúng là tính khí thiếu gia.
Đầu ngón tay Trì Kiều đặt sau tai Lục Tầm, tiếp xúc rất nhỏ như thế không hiểu sao lại khiến tâm trạng anh vui sướng, nhưng một giây sau anh lập tức thu lại nụ cười, hỏi: “Đang ở bệnh viện nào?”
“Tôi đến ngay.” Cúp điện thoại, Lục Tầm buông một tay bấm chuyển hướng, “Con trai hàng xóm cũ của anh bị tai nạn xe cộ rồi, anh đến bệnh viện gửi ít tiền.”
Trì Kiều vừa định nói “Anh cho tôi xuống ven đường”, lại nghe Lục Tầm nói: “Anh đưa tiền rồi sẽ đi ngay, nhiều nhất mười lăm phút thôi.”
Sau khi nhận điện thoại, tốc độ của Lục Tầm nhanh hơn trước, chỉ chốc lát đã đến bệnh viện. Sau khi dừng xe, hỏi vị trí, dắt Trì Kiều đến bên ngoài phòng ICU.
Buổi tối con trai dì Ngô ra ngoài giao đồ bị xe quẹt ngã, tài xế bỏ trốn, sau khi cấp cứu tính mạng được bảo vệ, nhưng cậu ta không có bảo hiểm y tế, ở phòng ICU mỗi ngày ít nhất một vạn, tiền bạc sớm đã dùng hết, những người thân thích gom góp lại duy trì được mấy ngày, lúc thật sự không còn cách nào, có người nhắc đến Lục Tầm.
Khi còn bé Lục Tầm ở sát vách nhà dì Ngô, ăn không ít cơm dì ấy làm, nhưng mười mấy năm nay đã không còn liên lạc, thỉnh thoảng gặp lại cũng chỉ lên tiếng chào hỏi mà thôi. Vừa gặp đã mượn tiền, hơn nữa không biết lúc nào mới có thể trả hết, dì Ngô hơi khó mở miệng, khóc nức nở nói thật sự không còn cách nào khác mới phiền đến anh, Lục Tầm ngắt lời dì ấy: “Dì nên tìm con sớm hơn.”
Lục Tầm đi theo dì Ngô đóng tiền viện phí, trước khi đi bảo Trì Kiều đứng yên đó chờ mình.
Dì Ngô có một cháu trai ba tuổi, đứa nhỏ chưa hiểu chuyện, không biết rằng trong nhà xảy ra chuyện lớn, quấn lấy mẹ đòi đồ chơi, con dâu dì Ngô đang tuyệt vọng trong lòng, nghe con trai mình la hét ầm ĩ, sau khi nhẹ nhàng khuyên bảo cũng không ăn thua, đánh nó liên tiếp bốn năm cái, đứa trẻ òa lên khóc.
Người nhà của những người bị bệnh nặng chờ bên ngoài phòng ICU đều không ngủ đủ giấc, tâm trạng không tốt, nghe tiếng khóc của trẻ con, đương nhiên bực mình.
Dạo này Trì Kiều luôn ở lớp Anh ngữ, ngoài dạy học còn chơi trò chơi cùng bọn trẻ, đương nhiên có cách đối phó với bạn học nhỏ thế này. Cô rút que kẹo mua ở quán cà phê trong túi xách ra, nói hai ba câu đã dỗ được nó.
Lúc Lục Tầm trở lại bên ngoài phòng ICU, Trì Kiều đang nửa ngồi lau nước mắt cho cháu trai dì Ngô, dịu dàng nhỏ nhẹ nói cho nó biết tâm trạng người lớn đang không vui, tiểu bảo bảo phải ngoan ngoãn, không được tùy hứng. Lục Tầm không lập tức gọi Trì Kiều, chỉ đứng xa xa ngắm nhìn cô.
Anh không phải một người có trái tim đồng cảm, giúp đỡ dì Ngô chẳng qua là vì lúc nhỏ nhận được lòng tốt của dì ấy, có cơ hội tất nhiên phải trả, gặp lại dì ấy cũng không có bao nhiêu cảm giác thương cảm. Nhưng anh thích những người lương thiện dịu dàng thuần khiết, thích cô gái mãi mãi có dáng vẻ và giọng nói mềm mại nhẹ nhàng thế này.
Anh đã gặp rất nhiều cô gái dịu dàng dung mạo xinh đẹp, họ đều vì lợi ích của mình mà giả vờ tươi cười nịnh nọt hầu hạ, bởi vì những người này, anh vô cùng chán ghét và xa lánh các cô gái xinh đẹp chủ động lấy lòng trong trường.
Sau khi gặp Trì Kiều anh mới biết được, hóa ra sự dịu dàng của con gái cũng có thể không mang theo bất kỳ mục đích và tư lợi gì.
Ngoài người nhà dì Ngô, những hàng xóm cũ khác cũng đến bệnh viện mỗi ngày để xem có gì cần giúp đỡ - hàng xóm cũ bốn mươi năm mươi năm, về mặt tình cảm cũng không khác gì người thân.
Có mấy chàng trai và cô gái đến bệnh viện đưa cơm, nhìn thấy Lục Tầm, lập tức chào hỏi anh. Nghe thấy có người kêu tên Lục Tầm, Trì Kiều cũng quay đầu nhìn anh.
Lục Tầm chào những người bạn lúc nhỏ, đi đến bên cạnh Trì Kiều, nói: “Có thể về rồi.”
Một cô gái tóc ngắn thoáng thấy Trì Kiều, đánh giá một lúc, đi tới hỏi: “Lục Tầm, ai vậy?”
Lục Tầm cười cười: “Tiểu học muội.”
Cái từ “học muội” này vốn dĩ không có gì không thích hợp, cũng không biết có phải do giọng điệu và thần thái hay không, từ miệng Lục Tầm nói ra, có cảm giác mập mờ khó tả, hại Trì Kiều có chút không được tự nhiên.
Trong chốc lát, thấy sự thù địch trên mặt cô gái tóc ngắn kia, Trì Kiều lập tức hơi khó chịu - hóa ra Lục thiếu gia lấy mình ra chặn hoa đào của anh ta.
Cô gái tóc ngắn hỏi: “Gần đây cậu có bận gì không? Wechat cũng không trả lời. Bọn tôi cũng chưa ăn cơm, đợi lát nữa đi ăn chung nhé.”
Tính cách Lục Tầm lãnh đạm, bạn thời thơ ấu của anh thật sự cũng chỉ có Chương Dương, mấy ngày nay Chương Dương không ở thành phố Z, không có cậu ấy, Lục Tầm cũng không muốn đi ăn cùng họ, nhưng ánh mắt thoáng nhìn qua Trì Kiều, anh lại đổi ý.
“Được.” Đáp xong câu này, Lục Tầm nhìn Trì Kiều, “Em cũng đi cùng nhé.”