Màu Xám Đen

Khi tôi… tỉnh lại, nhìn thấy trần nhà màu trắng của Bệnh thất.
“Thầy sao lại làm thế --- “Bà Pomfrey tức giận chua ngoa nói, “Thầy sao có thể đem sinh vật nguy hiểm như thế lên lớp cơ chứ! Nó suýt nữa đã lấy mạng trò ấy!”
Hagrid ủ rũ trong góc Bệnh thất, vô cùng chán nản co cơ thể to lớn thành một hình cầu.
Đau đớn làm tôi rên rỉ ra tiếng.
“Ôi. Cô bé đáng thương, trò đã tỉnh.”
Bà Pomfrey đi rất nhanh về phía tôi, vẻ mặt ôn hòa hỏi: “Trò cảm thấy thế nào rồi?”
“Đau.” Tôi nói, “Em làm sao thế ạ?”
“À --- một vấn đề nho nhỏ thôi. Chỉ có ngực của trò bị con vật xé nát, may mà có Zabini Blaise mang thuốc cầm máu cao cấp bên người. Trò nên cảm ơn cậu ta.” Ánh mắt của bà nhìn về phía ngực tôi, “May mắn là Hagrid đưa trò đến đúng lúc.”
--- Tôi nhớ ra rồi, Buckbeak bị chọc giận bởi tôi đã phóng bùa vào nó, sau đó trước mặt bao người phanh ngực tôi thật thảm thiết, sau đó tôi vừa sợ vừa đau hôn mê bất tỉnh.
Nhìn theo ánh mắt của bà về phía ngực tôi, nó đã được băng bó tốt lắm, một vòng lại một vòng băng trắng biến tôi giống như xác ướp, áo choàng nửa thân dưới còn nguyên vẹn treo bên hông tôi.
Tôi cử động, đau đớn dữ dội làm tôi kêu lên.
“Ồ, đừng nhúc nhích, bây giờ tốt nhất là không nên cử động.” Bà Pomfrey ngăn cản động tác của tôi, cẩn thận đem đầu của tôi đặt trên gối, “Đừng quá lo lắng, trò sẽ nhanh khỏi thôi.”
Đúng vậy, tôi sẽ nhanh khỏi thôi, chỉ sợ tất cả học sinh - có thể các học sinh trên đường từ khu săn bắn đến bệnh thất - đều nhìn thấy bộ ngực gầy gò của tôi. Tôi không tin Hagrid thô lỗ ngu ngốc kia dưới tình trạng thảm thiết còn quan tâm đến khu vực nhạy cảm của một cô gái.
Tôi chỉ phóng một cái bùa cản trở thôi, nó thậm chí còn không phải là bùa tấn công.
Vừa đau vừa tủi thân, tôi suýt nữa thì khóc thành tiếng. Nhưng giường bên cạnh phát ra tiếng khóc còn to hơn, làm bà Pomfrey bực dọc nói: “Ôi, im lặng, trò Parkinson!”
Pansy Parkinson?
Tôi lúc này mới nhớ ra: “Malfoy… cậu ấy thế nào rồi?”
“Cậu ta vẫn tốt,” Bà Pomfrey nói, “Ít ra thì tốt hơn trò, chỉ bị gãy mấy cái xương sườn.”
Tôi có chút an ủi.
Cửa bệnh thất được mở ra, nghe tiếng bước chân tôi đoán là giáo sư Snape, chỉ có bước chân của ông ấy luôn luôn là nhanh nhẹn và mạnh mẽ.
“Bobby”. Giáo sư Snape nói, “Dược tề của bà.”
“A, cuối cùng thầy đã tới.” Bà Pomfrey vui mừng nói, “trò Hopper đã tỉnh.”
Mái tóc đen của giáo sư Snape đã xuất hiện trước mặt tôi, ông ấy giận dữ và lạnh lẽo nhìn tôi, ác độc phun thuốc độc vào tôi: “Thật mừng là trò đã tỉnh lại, trò Hopper. Trò đã bị bọn quái vật khổng lồ nhà Gryffindor lây bệnh lỗ mãng cùng không có não.”
Tôi co rúm người lại. Làm động đến vết thương, tôi không nhịn được rên rỉ.
“Này, Severus, lạy Merlin ở trên trời, vết thương của trò ấy còn chưa tốt.” Bà Pomfrey kêu lên; lúc này tôi rất cảm kích bà ấy, mãi cho đến khi bà ấy cho tôi uống thuốc mà giáo sư Snape mang đến.
Tôi khổ sở nuốt thuốc xuống, nước thuốc màu trắng lại có vị tanh hôi, giống mùi nội tạng bị hư thối lâu ngày vậy. Tôi thề, đợi tôi khỏi hẳn tôi sẽ nghiên cứu thay đổi mùi vị của dược tề.
Bên kia có tiếng nôn khan. Tôi xoay đầu về phía đó, thấy Malfoy tái nhợt nhăn mày lại đầy thống khổ, nói vậy là cậu ta cũng vừa uống cái nước thuốc kinh tởm kia. Parkinson ngồi bên giường cậu ta vừa cảm động vừa thắm thiết cùng nắm tay nhau.
Tôi thực hâm mộ cậu ta còn có sức mà nôn khan.
Bà Pomfrey cầm bình thuốc không đứng ở bên cạnh giường, không khách khí nói: “Được rồi, người bệnh cần nghỉ ngơi, trò Parkinson, Hagrid, các ngươi đi ra ngoài đi.”
Parkinson kháng nghị nói: “Ôi, không!”
Nhưng giáo sư Snape uy hiếp giọng kéo dài ra, âm thanh giống một con rắn trắng mịn: “Trò Parkinson.”
Pansy Parkinson sợ hãi nhìn ông ấy, không tình nguyện nói với Malfoy: “Mình sẽ xuống thăm cậu nhé.” Sau đó giống như có bị quái vật truy đuổi nhanh chóng rời khỏi bệnh thất.
Hagrid đứng lên, bộ tóc rối tung giống một con gấu vừa ngủ đông, cũng có mùi của con gấu mới ngủ đông xong. Lão đứng ở đầu gường tôi: “Thật xin lỗi.”
Lão khổ sở nhìn tôi, từ trong túi tiền lấy ra một cái gì đó đen đen, một cái khăn tay thật lớn, tiếng xì mũi vang dội.
Lông mày giáo sư Snape nhíu vào ngay lập tức.
Tôi ậm ờ nói: “À… đây không phải là lỗi của thầy.”
Sau đó lão cũng bị bà Pomfrey đuổi ra khỏi bệnh thất.
“Bobby, cần gì hãy nói với tôi.” Giáo sư Snape gật đầu với bà Pomfrey. Bà Pomfrey ra khỏi bệnh thất ngay sau đó.
Vì vậy, bệnh thất chỉ còn tôi nằm trên giường không thể nhúc nhích được, và Malfoy cũng không thể nhúc nhích nằm trên giường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui