Màu Xanh Huyền Bí

Ngày đầu tiên của năm mới, thân thể vui vẻ thoải mái tỉnh lại, bên cạnh là người mình thích thật tốt đẹp.

Ngoài cửa sổ mặt trời vừa lên, ánh nắng chiếu vào mang theo cảm giác ấm áp, Tang Đồng vùi ở trong ngực Lạc Hưởng Ngôn, miễn cưỡng không muốn rời giường, đang muốn nhắm mắt ngủ bù lại, thì Lạc phu nhân đến gõ cửa thúc giục bọn họ rời giường.

Tang Đồng rên rỉ không chịu, lôi kéo tay Lạc Hưởng Ngôn che lên trên ánh mắt mình, cực kỳ không muốn rời giường.

Lạc Hưởng Ngôn vỗ vỗ cô, bất đắc dĩ nói: “Mau dậy đi, đầu năm mồng một còn phải đi chúc tết mọi người, hôm nay chúng ta có rất nhiều việc!”

Tang Đồng không thể làm gì khác hơn là chậm chạp bò dậy, chạy đến phòng cách vách của Lạc Hưởng Ngôn lấy quần áo.

Rửa mặt xong xuống lầu ăn bữa sáng, Lạc Hưởng Ngôn đã kiểm lại chu đáo quà tặng chuẩn bị ra cửa.

Lúc trước Tang Đồng trong thời gian lễ mừng năm mới cũng sẽ cùng với Lạc Hưởng Ngôn hoặc là Lạc phu nhân ở nhà tiếp khách, bởi vì bạn bè thân thiết của Lạc gia thường trực tiếp đến Lạc gia tham gia lễ mừng năm mới, cho nên Tang Đồng rất ít đi theo mọi người ra cửa.

Lạc Hưởng Ngôn đã từng giải thích qua cho cô biết, hắn ra cửa xã giao với những người đó, phần lớn đều là bạn bè trên phương diện làm ăn.

Năm nay không biết Lạc phu nhân nghĩ thế nào, nhất định mang theo Tang

Đồng ra ngoài đi thăm hỏi bạn bè. Tang Đồng trong lòng không được vui, cô vốn còn muốn ở nhà xem kịch bản một chút, suy nghĩ chuyện sức bật mà Nghiêm Đạo nói.

Nhưng Lạc phu nhân câu đầu tiên là để cho cô ngoan ngoãn theo ở phía sau rồi.

Tài xế lái xe đến một chung cư có vẻ hơi cũ kỹ. Lạc phu nhân bình thường rất lười đi lại, nhiều hơn một bước đều không muốn nhúc nhích, mà lúc này ở cửa chung cư đã bước xuống xe, bảo tài xế ở bên ngoài chờ, mang theo Tang Đồng đi hồi lâu mới dừng lại.

Phòng ốc nhìn từ bên ngoài rất bình thường, trong sân trồng rất nhiều hoa cỏ, có lẽ là bởi vì ngày thường chăm sóc rất tốt nên cho dù là mùa đông cũng không có vẻ tiêu điều xơ xác.

Tang Đồng tự giác tiến lên, một tay nâng hộp quà tặng, một tay ấn lên chuông cửa.

Đợi một lát, cửa phòng mở ra, Tang Đồng liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.


“Trần Lão Sư?”

Trần Thiên Vận trong 《 Khuynh tẫn thiên hạ 》 sắm vai hoàng đế Tây Tấn, bình thường mặc vào đồ hóa trang nhìn uy nghi lẫm lẫm, nhưng bây giờ mặc áo bông ở nhà, khuôn mặt cười thân thiết, Tang Đồng suýt chút nữa không nhận ra được.

“Cảm ơn sư muội, Tang Đồng, bên ngoài lạnh, các người mau vào!”

Lạc phu nhân khẽ mỉm cười: “Trần ca cũng ở đây, Trần lão tiên sinh gần đây thân thể có khỏe không?”

Trần Thiên Vận và Tạ Cẩm rất quen thuộc, cười nói: “Tốt lắm! Ba anh nghe nói em sẽ đến, sáng sớm đã ngồi chờ rồi!”

Mới vừa vào nhà, một lão tiên sinh tinh thần khỏe mạnh chống gậy chào đón, vui vẻ nắm tay Lạc phu nhân nói: “Tiểu Tạ a, con cũng rất lâu không có đến thăm ta rồi!”

Lạc phu nhân đỡ lão tiên sinh ngồi xuống, cười nói: “Con đây còn không phải sợ quấy rầy lão nhân gia người sao…… Trần Lão Sư, hôm nay con cố ý mang theo con dâu tới chúc tết ngài!”

Trần lão tiên sinh chuyển ánh mắt nhìn sang Tang Đồng, Tang Đồng vội vàng để quà tặng xuống cung kính nói: “Trần lão tiên sinh chúc mừng năm mới, một chút quà tặng biểu đạt tấm lòng, chúc ngài thân thể khỏe mạnh!”

Trần Thiên Vận là diễn viên kỳ cựu, mà cha của ông cũng là thế hệ trước của các nghệ sĩ trong giới điện ảnh.

Khi đó điện ảnh Trung Quốc vừa mới bắt đầu phát triển, ông cũng đã là diễn viên được hoan nghênh nhất trên màn hình trắng đen thời bấy giờ rồi, đã cống hiến rất nhiều vì sự nghiệp điện ảnh.

Lạc phu nhân lúc còn trẻ xuất thân là người mẫu, vừa mới gi¬a nhập giới điện ảnh gặp rất nhiều khó khăn, sau lại gặp được Trần lão tiên sinh, lão tiên sinh thích sự lanh lợi cố gắng của bà, liền đem bà nhận làm đệ tử, coi như là sư phụ của Lạc phu nhân.

Trần lão tiên sinh cười ha hả nói: “Quà tặng này vừa nhìn chính là Tiểu Tạ chuẩn bị, nhiều năm như vậy, còn nhớ rõ ta thích nhất uống trà gì!”

“Đó là đương nhiên, con còn nhớ lão sư thích ăn món gì nữa mà!”

Tang Đồng cười nói: “Mẹ ở nhà thường nhắc chuyện về ngài đấy.”


Lạc phu nhân khẽ liếc mắt đứng lên nói: “Lão sư, con nhờ sư huynh mang con vào phòng bếp, người đã lâu không uống trà con pha, hôm nay con sẽ vì người pha một ấm.”

Trần lão tiên sinh vui mừng gật đầu một cái: “Được, Tiểu Tạ tay nghề là tốt nhất!”

Trong phòng khách chỉ còn lại Tang Đồng cùng Trần lão tiên sinh.

Tang Đồng hạ mí mắt lưỡng lự, muốn hỏi lão tiên sinh một chút về vấn đề kỹ thuật diễn, nhưng lại sợ tùy tiện hỏi sẽ khiến cho người khác chán ghét.

Trần lão tiên sinh cười cười: “Nha đầu có phải con đang gặp vấn đề khó khăn hay không? Con không cần phải bận tâm cái gì…… Trong lòng có băng khoăn gì cứ nói ra! Chớ phụ ý tốt của mẹ chồng con!”

Tang Đồng ngượng ngùng cười cười: “Con bây giờ đang cùng Trần Lão Sư hợp tác một bộ phim…… Khi con diễn không nắm được phương hướng diễn đạt, không đạt được yêu cầu của đạo diễn. Nhưng con cảm thấy được con đã rất nhập vai……”

Trần lão tiên sinh thân thiện mà cười nói: “Con là lần đầu đóng phim ah?”

Tang Đồng suy nghĩ một chút, rồi nói thật lòng : “Thực không dám giấu, đây không phải là lần đầu tiên con đóng phim…… Khi lần đầu tiên con đóng phim, bởi vì sợ mình không thể nhập vai, diễn không tốt, cho nên học rất nhiều sách tâm lý học, thậm chí thỉnh giáo mấy vị chuyên gia tâm lý học…… Sau đó con học được một thủ pháp ám thị bản thân, mỗi lần chính thức nhập vai, con đều thôi miên mình, để cho mình biến thành nhân vật muốn diễn.”

Trần lão tiên sinh nghe, sắc mặt có chút nghiêm túc: “Nha đầu, con làm việc này là cực kỳ nguy hiểm có biết hay không!”

Tang Đồng sợ hết hồn: “Có chuyện gì vậy ạ? Con nhiều lắm là cảm thấy nhập vai rất mất tinh thần, hơi mệt chút mà thôi……”

Trần lão tiên sinh lắc lắc đầu, thở dài nói: “Trước không nói đến việc cái phương pháp đó có thể giúp con diễn tốt nhân vật hay không, con như vậy không sợ bản thân xảy ra chuyện hay sao?”

Tang Đồng ngẩn người, đúng là vậy, chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân cô càng ngày càng không diễn được sao?

“Con có biết hay không, tại sao diễn viên chúng ta khi diễn xong hết một bộ phim bình thường cần phải có thời gian tự điều chỉnh?”

Tang Đồng suy tư chốc lát hỏi: “Là vì diễn xuất sao?”


Trần lão tiên sinh ý vị sâu xa nói: “Nếu như dồn toàn bộ tinh lực nhập vào vai, quá sức chuyên chú một sự kiện liên tục kéo dài, bình thường sau một thời gian ngắn sẽ mệt mỏi không chịu nổi, không cách nào tập trung vực dậy tinh lực bản thân nữa. Đây cũng là nguyên nhân tại sao con cảm thấy rất mệt…… Hơn nữa cứ thế mãi, tinh thần con sẽ hỏng mất, rất dễ dàng sinh ra các vấn đề ở trong lòng thậm chí là cả vấn đề về tinh thần! Đừng cho là ta đang hù dọa con a, nha đầu, có vài người thậm chí bị tinh thần phân liệt, nghiêm trọng hơn thần kinh có thể vĩnh viễn bị tổn thương, cũng không khôi phục được! Đến lúc đó, đừng nói sự nghiệp diễn xuất của con bị hủy diệt ngay cả con cũng xong luôn!”

Tang Đồng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện nghiêm trọng như vậy, khó trách trong khoảng thời gi¬an này cô cảm giác tinh lực không đủ dùng, không cách nào tập trung lực chú ý, hơn nữa còn bị mất ngủ và mơ nhiều, xem ra đều là bởi vì cô quá mức nhập vai mà tạo thành.

“Nhưng là, con vẫn có chút không hiểu, tại sao đạo diễn nói con quá nhập vai cũng là sai lầm, đạo diễn còn nói con diễn không có điểm đặc biệt, diễn xuất nhân vật không có linh hồn.”

Trần lão tiên sinh cười cười nói: “Tiểu tử Nghiêm Dực Toàn kia rất khó tính, ngay cả con của ta cũng thỉnh thoảng bị oán trách mấy câu…… Ý tứ của hắn ta hiểu! Hắn là muốn nói cho con biết, con diễn, không phải một câu chuyện cũ, con chỉ đem mình thành người trong chuyện xưa là không đủ. Con diễn, là một đoạn tình xưa, con phải trở thành người trong chuyện xưa, đồng thời con cũng phải đem mình tách ra đứng ở bên ngoài câu chuyện quan sát, từ từ thể nghiệm yêu hận rối rắm trong truyện, con mới có thể hiểu, cái gì mới là cái con cần biểu hiện.”

Tang Đồng bừng tỉnh hiểu ra, cô chưa từng đứng ở bên ngoài chuyện xưa xem qua các diễn của mình, cô mỗi lần diễn chỉ chú tâm vào vai diễn, mà không phải là nội dung câu chuyện, cho nên cho dù cô trở thành người thật trong kịch bản, nhưng cũng chỉ là một nhân vật khô quắt mà thôi.

Nếu như cô có thể bỏ ra một chút tâm ý đi chú ý phương pháp thể hiện, chú ý đạo cụ bối cảnh xung quanh, chú ý phối hợp với bạn diễn của mình, như vậy, có phải hay không có thể đạt tới yêu cầu của Nghiêm Đạo?

Tang Đồng nghĩ thông suốt điểm này, lời nói của Nghiêm Dực Toàn cũng toàn bọ hiểu thấu đáo.

Tang Đồng mừng rỡ cười cười, cảm kích nói: “Tiên sinh chỉ dạy một phen làm cho con có được ích lợi không nhỏ, thật sự cám ơn ngài……”

Trần lão tiên sinh khoát khoát tay: “Không có gì, có thể dạy ra một diễn viên tốt, ta cũng thấy vui vẻ a!”

Lạc phu nhân canh đúng thời gian, bưng mâm trà đi ra, vẻ mặt tươi cười nói: “Lão sư vui vẻ chuyện gì vậy? Tới nếm thử một chút trà con pha, xem xem con có tiến bộ hay không?”

Trần lão tiên sinh không kịp chờ đợi nhận lấy chén tử sa nhỏ trong tay lạc phu nhân, ngửi một cái vẻ mặt say mê than thở: “Không tệ không tệ, tay nghề này so với trước kia còn tốt hơn, trà cũng tốt!”

Lão tiên sinh lớn tuổi, ngồi nửa ngày liền có vẻ hơi mỏi mệt.

Lạc phu nhân thấy vậy liền đứng lên cáo từ, Trần lão tiên sinh mời bà ở lại ăn cơm, cũng bị bà từ chối khéo.

Tang Đồng cho đến lúc cùng Lạc phu nhân song song ngồi ở trong xe, tâm tình vẫn không thể bình tĩnh lại. Nửa ngày này cùng Trần lão tiên sinh nói chuyện cô đã hiểu ra, trong đầu lập tức toát ra rất nhiều ý tưởng, hận không thể lập tức tìm được Nghiêm Dực Toàn đi thử một chút phương thức diễn xuất mới.

Lạc phu nhân nhìn vẻ mặt có chút kích động của cô, cười nhạt hỏi: “Như thế nào, không đến uổng công chứ?”

Tang Đồng có chút ngượng ngùng, thành khẩn nói: “Cám ơn mẹ, nếu không phải là ngài, con sợ rằng tinh thần luôn hỗn loạn, không diễn được còn có thể xuất hiện tinh thần phân liệt……”


Lạc phu nhân ưu nhã lắc lắc ngón tay, nhàn nhạt nói: “Không cần cám ơn ta, con muốn cảm ơn thì cảm ơn Hưởng Ngôn đi, là nó xin ta giúp con.”

Tang Đồng ngây ngẩn cả người: “Là anh ấy?”

Lạc phu nhân ưu nhã tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay đặt trên đầu gối, liếc cô một cái nói: “Nếu không con nghĩ sao?”

Tang Đồng nghĩ cũng phải, Lạc phu nhân sẽ không phí sức lực làm chuyện vô ích cho mình.

Lạc phu nhân nhìn ngoài cửa xe, ánh mắt xa xa, giọng bình tĩnh nói: “Ta chỉ có một đứa con trai như vậy, vì sinh nó thậm chí rút lui khỏi làng giải trí…… Cho nên từ nhỏ ta liền nuông chiều nó, nó muốn cái gì ta đều nghĩ biện pháp lấy cho được. Giữa ta và lão Lạc tình cảm vô cùng tốt, cho nó ảnh hưởng rất lớn. Phụ nữ a, sự hiểm ác tới so nam nhân còn đáng sợ hơn rất nhiều! Ta sợ nó quá lún sâu vào tình cảm tương lai ở trên người phụ nữ sẽ bị thua thiệt, liền từ bé giáo dục nó, đem nó dạy thành một công tử con nhà giàu phong lưu. Hừ, con trai của ta tại sao có thể là cái loại chỉ biết chơi gái hành vi bại hoại được…… Nó chỉ là còn chưa gặp được người phụ nữ để cho nó hồi tâm thôi!”

Tang Đồng hết sức nghiêm túc lắng nghe, Lạc phu nhân quay mặt sang nhìn cô chậm rãi nói: “Ta một mực chờ đợi nó chân chính lớn lên, có đầy đủ năng lực gánh vác trọng trách của Lạc gia…… Có một ngày, nó đột nhiên chạy tới hỏi ta, ba nó năm đó làm thế nào đem ta lấy về nhà. Bắt đầu từ lúc đó, ta biết ngay người đó là con!”

Tang Đồng không nghĩ tới ban đầu còn có một đoạn như vậy. Cô vẫn cho là Lạc Hưởng Ngôn đối với cô, cũng chỉ là vui vẻ nhất thời mà thôi.

Không có được mới là tốt nhất. Lạc Hưởng Ngôn trước kia đối với cô tìm mọi cách dây dưa, thậm chí trăm phương ngàn kế để cho cô gả cho hắn, không có gì có thể khiến cho Lạc Nhị gia phong lưu thành tánh du côn sở khanh ở trên người phụ nữ bị áp chế, cho nên lần đầu tiên gặp phải cô gái mình không trị được, nhất thời hứng thú mà thôi.

Nhưng là hai năm qua, Lạc Hưởng Ngôn mặc dù không lên tiếng nhưng đã vì cô làm rất nhiều việc, bao dung cô tất cả, mới để cho cô dần dần tin tưởng, Lạc Hưởng Ngôn đối với cô, là thật sự dụng tâm.

Tình cảm oanh liệt luôn tốt đẹp, làm cho người ta giãy giụa vẫn tránh thoát không được, không giống như nước chảy đá mòn nhu tình càng thêm động lòng người. Khi tất cả kích tình rút đi, tất cả đều đã lắng đọng xuống, chỉ có không ngừng lưu chuyển tình ý, từ từ thấm vào từng lỗ chân lông, dung nhập vào xương tủy, ở trên linh hồn khắc một dầu ấn vĩnh hằng, không thể nghi ngờ là vĩnh viễn khó quên.

“Các con cũng đừng nghĩ gạt ta, ta nhìn thấy rõ ràng lắm!” Lạc phu nhân nhẹ nhàng cười, mang theo ý tứ hơi châm biếm, “Nó che chở cô, cái gì cũng không nguyện nói, ta cũng không phải là ngu ngốc, làng giải trí luôn tồn tại những chuyện mờ ám dơ bẩn như vậy……”

Tang Đồng trong lòng giật mình, nhớ tới cảnh tượng được mọi người chào đón hâm mộ trong quá khứ, không khỏi có chút chán nản.

“Con cũng không cần đắm chìm ở quá khứ…… Phải nhớ kỹ, đau đớn không phải không thể chữa khỏi, cũng không phải không có cách có thể chấm dứt trầm luân. Những gì bỏ lỡ, tất nhiên sẽ có một loại phương thức khác lấy trở về!”

Lạc phu nhân giơ hai tay, cẩn thận kiểm tra chỗ móng ngón tay được vẽ tỉ mỉ những họa tiết tinh xảo

“Con trở về suy nghĩ thật kỹ đi! Nếu ta nói, ta thật đúng là nhìn không được con bộ dáng không tim không phổi đi uất ức con trai ta, con nơi nào đáng giá để con ta phí tâm như vậy…… Tốt lắm, ta hẹn cùng bạn đánh bài, tự con trở về đi thôi!”

Tang Đồng xuống ở một chỗ dễ rất bắt xe, cũng không có lập tức đón xe về nhà, mà ngồi lại ở bên đường nhìn người đi lại trên đường, lần đầu tiên thản nhiên đối mặt với đoạn kí ức kia. Chỉ có đối mặt mới có thể hoàn toàn để xuống.

Cô bị người ta ruồng bỏ, biết rõ có bao nhiêu khổ sở, lẽ nào lại nhẫn tâm khiến Lạc Hưởng Ngôn phải chịu một lần tra tấn như vậy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận