Mọi người thấy Trần Khẩn hớn hở chạy đến trước mặt Thẩm Mặc Tâm, so với người bình tĩnh ban nãy, hiện tại nàng cười thật vô hại.
Thẩm Mặc Tâm thân mật xoa đầu nhỏ của nàng.
Chuyện này thật khiến người khác mở rộng tầm mắt.
Băng Sơn cũng có mặt dịu dàng như vậy ư?
Dưới ánh nhìn của đám đông, hai người cứ như vậy cùng nhau rời khỏi hội đường.
Mùa đông lạnh lẽo, hai người ăn mặc mỏng manh như vậy mà ra ngoài.
Thật không hổ là thầy trò.
Áo khoác quân sự và mũ dùng để ngụy trang bị Thẩm Mặc Tâm gấp lại, bỏ trên ghế.
Mọi người đang suy nghĩ có nên lên lấy về làm kỷ niệm không thì thấy một người mặc quân phục lính cảnh vệ đi tới, thu dọn đồ đạc của Thẩm Mặc Tâm bỏ vào một túi lớn rồi xoay người ra ngoài.
Đúng vậy.
Thẩm Mặc Tâm là cô chủ của nhà họ Thẩm, người của nhà họ Thẩm nhất định sẽ đến đây dọn dẹp giúp cô.
Ây dô, thật là đáng tiếc, còn muốn mang về làm kỷ niệm đây này.
"Tiểu Khẩn, em biết tôi ở trong hội trường lúc nào vậy?" Thẩm Mặc Tâm rất muốn biết làm cách nào Trần Khẩn biết mình ở đây.
Chắc chắn Trần Bá Trung sẽ không nói với nàng.
"Ở trận đấu đầu tiên của em, thời điểm chị đến xem, em đã biết ngay là chị đang ở đây." Ánh mắt chị nhìn em chăm chú đã ghi sâu trong lòng em.
Chỉ cần là ánh mắt của chị, em sẽ lập tức nhận ra.
"Biết rõ tôi ở đây, tại sao lại không tìm tôi?" Đứa nhỏ này nhạy cảm thật.
Mình ở xa như vậy dõi theo nàng mà nàng cũng có thể cảm giác được.
"Chị không cho em biết chị đang ở đây chắc chắn là có lý do.
Hôm nay kết thúc thi đấu, em mới dám đối mặt với chị.
Giáo quan, tặng chị." Trần Khẩn cầm huy hiệu nhỏ trong tay đưa cho Thẩm Mặc Tâm.
Rốt cuộc mình đã làm được, đã giành được huy hiệu quán quân giải đấu tán thủ.
"Không thích, không phải tôi cũng có sao.
Nếu như em thật sự muốn tặng cho tôi thì...!tôi muốn huy hiệu của giải tán thủ quốc tế.
Của tôi đã bị ông nội giữ rồi, tôi chờ em cho tôi cái khác đấy."
"Được, tháng ba sang năm, em mang về cho chị." Chỉ cần chị muốn, em đều sẽ toàn tâm toàn ý giúp chị đạt được.
"Tự tin của nhóc con cũng không thấp nha.
Nhưng mà chỉ có lòng tin cũng không thể đạt được mục đích.
Ngày mai trở về đại đội cùng tôi, chúng ta còn không tới bốn tháng.
Tiểu Khẩn, nói tôi nghe, vì sao ban nãy em nói sẽ không làm tôi mất mặt lần nữa? Không phải em ở đại đội đánh không lại người khác đấy chứ? Chuyện gì khiến cho em cảm thấy làm tôi mất thể diện?"
Không xong rồi, ban nãy kích động quá nói bậy bị cô nghe được.
Làm sao bây giờ? Bịa đại một lý do ư? Không được, mình không muốn lừa dối chị ấy.
Hơn nữa, nếu để chị ấy điều tra ra, mình sẽ chết rất thảm.
"Em gia nhập một phân đội nhỏ, vất vả lắm mới có một nhiệm vụ đoàn đội.
Em...!em bởi vì "cái kia" đến, không thể đi."
"Tôi còn tưởng chuyện gì, chỉ có chuyện nhỏ như vậy ư? Chuyện này có gì mà bẽ mặt hay không.
Bọn họ là đàn ông không thể hiểu được, không cần để ý đến lời ong tiếng ve của bọn họ."
"Vâng, sau này sẽ không như vậy nữa."
Thẩm Mặc Tâm không nghĩ nhiều, cô cho rằng Trần Khẩn...
"Tiểu Khẩn..."
Thẩm Mặc Tâm còn chưa kịp nói hết lời thì hai người đã bị một đám côn đồ bao vây.
"Người đẹp, rảnh rỗi dạo phố như vậy chi bằng cùng thiếu gia tôi vui vẻ một chút đi." Người đàn ông tự nhận mình là thiếu gia nhìn qua thấy tuổi còn trẻ, nhưng lại mang một cái bụng bia lớn.
Nếu không nhìn thấy anh ta thật sự là đàn ông thì còn tưởng anh ta là một sản phụ sắp sinh đến nơi.
Quần áo Thẩm Mặc Tâm mặc làm tăng thêm khí chất của cô, làm người khác có cảm giác nhẹ nhàng và dịu dàng, giống kiểu dễ bị bắt nạt, bộ dáng có thể bị lợi dụng.
Còn Trần Khẩn bên cạnh thì mang balo, nhìn qua rất giống một sinh viên.
Bọn côn đồ cho rằng hai chị em vừa đi dạo phố và đang trên đường về nhà.
Khó khăn lắm mới nhìn thấy được người đẹp quyến rũ, xinh đẹp như vậy trong thành phố, làm sao thiếu gia ăn chơi trác táng như mình có thể buông tha đơn giản như vậy.
Thẩm Mặc Tâm lạnh lùng nhìn đám côn đồ này, trong lòng thầm mắng.
Đúng là một đám bại hoại.
Đã lâu rồi không đụng phải một đám vô lại mà đạo đức căn bản cũng không có như thế này.
Cái tên mập kia nhìn vào cũng biết là một tên công tử nhà giàu, ỷ vào quyền thế của cha chú, mang theo một đám chó săn chỉ biết ỷ thế hiếp người, làm xằng làm bậy.
Hành động tiếp theo của Trần Khẩn làm Thẩm Mặc Tâm cảm giác rất an tâm, rất dễ chịu.
Bởi vì sau khi Trần Khẩn mắng một câu "Bại hoại" thì lập tức đứng chắn trước mặt Thẩm Mặc Tâm.
Với nàng, đây không phải là bảo vệ Thẩm Mặc Tâm mà là không muốn để bàn tay sạch sẽ của Thẩm Mặc Tâm đụng vào mấy thứ rác rưởi này.
"Con ma lem kia, tao không có hứng thú với mày.
Nhưng tao lại cực kỳ có hứng thú với người đẹp sau lưng mày." Tên thiếu gia ăn chơi nói, vừa lại có hành động khiến cho người ta thấy chán ghét.
Lần đầu tiên trong mắt Trần Khẩn phát ra tia lửa.
Nàng tức giận.
Đây là đầu tiên trong suốt hai mươi ba năm, Trần Khẩn tức giận, có xúc động muốn khiến kẻ trước mặt tàn phế.
"Tiểu Khẩn, vả miệng."
Thẩm Mặc Tâm lạnh lùng ra lệnh.
Trần Khẩn bước nhanh lên trước một bước, hung hăng tát tên thiếu gia kia một bạt tai.
Cả người tên thiếu gia bị Trần Khẩn tát bay, miệng phun máu tươi, còn nhả ra mấy cái răng.
Không đoán cũng biết cái bạt tai của Trần Khẩn mạnh nhường nào.
Toàn bộ động tác của Trần Khẩn rất nhanh, rất trôi chảy, nhanh đến độ những tên côn đồ kia còn không kịp nhìn xem chuyện gì xảy ra thì chủ nhân của chúng đã nằm trên đất, còn Trần Khẩn đã trở lại bên người Thẩm Mặc Tâm.
Thẩm Mặc Tâm rất hài lòng với biểu hiện của nàng.
Chả trách nàng lại có biệt danh là Báo Đen, động tác thật sự rất nhanh, không những nhanh mà còn chuẩn, còn hung ác nữa.
"Đồ rác rưởi, nhìn thiếu gia bị đánh mà còn không ra tay." Một tên dường như là thủ lĩnh của đám côn đồ vừa đỡ tên thiếu gia đứng lên vừa ra lệnh cho cả bọn ra tay.
Bọn côn đồ có chút khiếp đảm.
Đại thiếu gia béo mập như vậy lại bị cô gái mới nhìn qua như một sinh viên đại học này trực tiếp tát ngã.
Kinh khủng nhất là, không một người nào thấy nàng đi đến rồi lại quay về vị trí ban đầu như thế nào.
Nếu như nàng là người luyện võ, mình xông lên không phải tự tìm chỗ chết hay sao.
Tên thiếu gia ăn chơi được đỡ dậy, nhìn thấy đám côn đồ chỉ dám vây quanh, không dám ra tay.
Anh ta cực kì tức giận.
Từ nhỏ tới lớn anh ta luôn được người nhà chiều chuộng, chưa có người nào dám đánh.
"Tất cả...!xông lên hết...!cho tao.
Ai bắt được cô gái phía sau kia, tao sẽ thưởng...!mười vạn." Tên thiếu gia ăn chơi một mặt nhịn đau, một mặt đưa ra số tiền thưởng kếch xù để khiến bọn côn đồ ra tay.
"Buổi tối...!hôm nay...!tao...!nhất định...!muốn...!làm..."
Trần Khẩn thấy anh ta bị mình đánh thành như vậy mà còn dám mở miệng lăng mạ Thẩm Mặc Tâm.
Không chờ Thẩm Mặc Tâm ra lệnh, nàng đã vọt qua, trực tiếp đá một cú vào mặt của anh ta, khiến anh ta và cả tên thủ lĩnh cùng nhau bay ra ngoài.
"Còn dám nói năng lỗ mãng, xúc phạm giáo quan của tao, tao sẽ cho mày đoạn tử tuyệt tôn."
Một câu thật bá đạo.
Thẩm Mặc Tâm nghe được câu này không khỏi nhíu mày nhìn đôi vai không tính là rộng của Trần Khẩn.
Cô nhóc này trưởng thành rồi, đã học được cách bảo vệ người khác rồi.
Học trò này quả không uổng công chỉ giáo.
Lần đầu tiên được người khác che chở, thì ra cảm giác này rất vi diệu.
Vừa nghe thấy hai chữ "giáo quan", tên thủ lĩnh lập tức không dám để cho bọn đàn em ra tay.
Ở đây, vô luận người nào cũng có thể khiêu khích, nhưng không thể động đến quân nhân.
Bởi vì khi bọn họ di chuyển, ra đi không phải chỉ là mười mấy người, có khi còn có đến mấy trăm người.
Bọn họ không chịu sự kiểm soát của chính quyền, hay cả của cảnh sát.
Cái gì bọn họ cũng không sợ.
Bị đánh cho chết hay tàn phế cũng không có ai bênh vực anh ta.
Ai bảo anh ta động vào người của quân đội, đáng đời.
Còn may, tên thiếu gia bị một cước của Trần Khẩn làm cho ngất xỉu, tên thủ lĩnh giờ thành người có quyền nhất.
"Lũ vô dụng, còn không qua đây đỡ thiếu gia về."
"Tiểu Khẩn, một cước này của em ác liệt thật đấy." Thẩm Mặc Tâm lạnh mặt nhìn bọn côn đồ đang rút lui, lại nhìn Trần Khẩn đang đứng trước mặt mình.
"Còn chưa đủ tàn nhẫn mà.
Một cước này nhiều lắm chỉ làm cho anh ta nhập viện mà thôi, còn tốt là chưa đá chết anh ta.
Thật xin lỗi, giáo quan.
Chị không ra lệnh mà em đã tự mình hành động rồi."
Nằm viện ư? Trần Khẩn đánh giá lực đạo của mình quá thấp mà cũng đánh giá quá cao khả năng chịu đòn của tên thiếu gia kia.
Tên thiếu gia ăn chơi nằm viện cũng hơn nửa năm, mũi bị đá vỡ, phải phẫu thuật thẩm mỹ.
Anh ta còn trở thành một người khuyết tật bởi vì một mắt đã bị Trần Khẩn đá mù, chỉ có thể dùng mắt giả thay thế.
Người này đáng thương cũng đáng hận.
Ai bảo anh ta ngày ngày làm chuyện xằng bậy, cho rằng cả thành phố này không ai dám chống lại mình.
Không tốt không xấu lại động đến Trần Khẩn, động đến điểm mấu chốt của Trần Khẩn.
Trần Khẩn cho anh ta giữ lại cái mạng đã là khách sáo rồi.
May mắn là anh ta đụng vào Trần Khẩn hiện tại.
Nếu như để vài năm sau, anh ta chắc chắn sẽ bị Trần Khẩn đá chết.
Bởi vì hiện giờ Trần Khẩn chưa giết người nào, đối nhân xử thế vẫn còn nhân từ.
Thẩm Mặc Tâm xoa đầu Trần Khẩn: "Hiện tại chỉ có hai người chúng ta, tôi không so đo với em, nhưng sau này không thể cứ như vậy, biết chưa.
Đã lớn như vậy, tại sao vẫn không biết nhẫn nhịn.
Anh ta chỉ có thể chiếm tiện nghi ngoài miệng cũng không thể bắt được chúng ta."
"Em tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào nói lời xúc phạm đến giáo quan dù chỉ nửa câu.
Người dám xúc phạm giáo quan, cho dù là Thiên Vương, em cũng đánh kẻ đó như vậy." Huống gì chị còn là người em yêu sâu đậm.
Tuyệt đối không cho phép.
Tuyệt đối.
Dưới ánh đèn mờ mờ, Thẩm Mặc Tâm vẫn thấy sự kiện định trong mắt Trần Khẩn rất rõ ràng.
Chỉ là, cô không thể thấy sau ánh mắt kiên định đó còn có tình yêu nồng nàn của Trần Khẩn đối với mình.
"Tuổi còn nhỏ mà đã học thói bao che khuyết điểm, thật không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.
Haiz, tâm trạng đang vui lại bị phá mất.
Tiểu Khẩn, chúng ta trở về đi.
Em đến ở chỗ tôi.
Sáng mai chúng ta đến khách sạn em ở để thu dọn hành lý, buổi chiều cùng nhau trở về đại đội."
"Vâng, giáo quan." Thẩm Mặc Tâm nói gì, Trần Khẩn đương nhiên làm cái đó.
Trần Khẩn không biết khách sạn Thẩm Mặc Tâm đang ở nên chỉ có thể đi theo sát cô.
"Tiểu Khẩn, ban nãy tại sao lại muốn chắn trước người tôi.
Tôi không giống như cần em bảo vệ."
"Chỉ là em không muốn bẩn tay giáo quan mà thôi.
Bọn chúng quá bẩn, em không nhiễm độc, không sợ bẩn."
Thật là một đứa nhỏ đơn thuần.
Ngay cả người bẩn hơn bọn hắn gấp trăm lần, tôi đều đã từng chạm, thậm chí là từng giết.
Có một số việc, hiện tại Thẩm Mặc Tâm không muốn nói với Trần Khẩn.
Thời gian nàng gia nhập đơn vị còn khá ngắn, rất nhiều chuyện nàng còn không biết.
Có nhiều thứ không thể dạy được, chỉ có thể đợi nàng tự lĩnh ngộ.
Mình chỉ cần bảo vệ tốt tâm hồn thiện lương của nàng, không để xã hội tối tăm này làm nàng mất phương hướng.
Thật ra tâm tình tốt của Thẩm Mặc Tâm cũng không hoàn toàn bị phá hư.
Sự bảo vệ và yêu mến của Trần Khẩn với cô làm tâm tình của cô cực kì khoan khoái, dễ chịu, cực kì vui vẻ.
Người đầu tiên được Trần Khẩn bao che khuyết điểm và bảo vệ chính là mình.
Lần đầu tiên biết thì ra Trần Khẩn cũng sẽ nổi giận, cũng là vì mình.
Tâm tình tốt nên Thẩm Mặc Tâm không để ý một việc.
Thời điểm tên thiếu gia gọi Trần Khẩn là "con ma lem" đã hoàn toàn chọc giận cô.
Bởi tức giận nên cô không thể tỉnh táo, mới ra lệnh cho Trần Khẩn tiến lên vả miệng, chứ không phải do tên thiếu gia nói mấy lời tục tĩu như Trần Khẩn nghĩ.
Mấy lời này không thể nào làm Thẩm Mặc Tâm nổi giận.
Giống như cô đã nói, chỉ có thể chiếm tiện nghi ngoài miệng chứ không thể trực tiếp ảnh hưởng đến cô.
Đi theo sư phụ vào Nam ra Bắc, lang bạt khắp nơi, cô đã quá thấu hiểu loại người này.
Từ lúc ban đầu thẹn thùng, đến phẫn nộ, đến giờ là trực tiếp bỏ qua, năng lực chịu đựng của cô còn cao hơn rất nhiều so với cô nhóc Trần Khẩn.
Không còn nghi ngờ, trong lòng Trần Khẩn, Thẩm Mặc Tâm chắc chắn đã chiếm vị trí quan trọng nhất, là sự tồn tại mà Trần khẩn không cách nào bỏ qua, là điểm yếu trong lòng Trần khẩn.
Trần Khẩn thì sao? Nàng cũng có thể bước vào lòng của Thẩm Mặc Tâm, trở thành sự tồn tại mà Thẩm Mặc Tâm không thể bỏ qua hay không? Cô có thể nổi giận vì người khác mắng Trần Khẩn.
Có lẽ trong lòng đã có, chỉ là cô còn chưa phát hiện ra mà thôi..