Màu Xanh Mê Hoặc


Dọc đường đi, Thẩm Mặc Tâm và Trần Khẩn cũng không nói gì nữa, Trần Khẩn chỉ thỉnh thoảng trộm nhìn sườn mặt lạnh lùng kiêu ngạo của Thẩm Mặc Tâm vài lần.

Khi trở lại phòng khách sạn, Thẩm Mặc Tâm đuổi Trần Khẩn đi tắm rửa trước, vừa hay cô có thể nói chuyện với Trần Bá Trung.

Nếu là người khác đưa Trần Khẩn đi thì nhất định Trần Bá Trung sẽ không thả người, thế nhưng Thẩm Mặc Tâm muốn đưa đi thì ông ấy không dám nhiều lời nửa chữ.
Thẩm Mặc Tâm thuận tiện kể chuyện đã xảy ra vào buổi tối hôm đó cho Trần Bá Trung, bởi vì Trần Bá Trung cũng sẽ không rời khỏi thành phố này nhanh như vậy.

Cô cần Trần Bá Trung giúp mình để ý tiến triển của tình hình, bản thân cũng không có thời gian rảnh rỗi xử lý những việc vặt này, nhưng có thể giao cho Trần Bá Trung xử lý.
Kết quả là Trần Bá Trung nghe xong: "Sao không trực tiếp đá chết luôn cho rồi, Tiểu Khẩn vẫn quá non nớt, nếu giữ lại loại người này thì sẽ chỉ tiếp tục đi gây họa cho người khác.

Giáo quan Thẩm, chú sẽ xử lý chuyện này, nếu năng lực không đủ thì liệu có thể...."
"Có thể, chú cứ nói là ý của cháu, tuyệt đối không thể mang đến bất cứ phiền toái gì cho Tiểu Khẩn." Thẩm Mặc Tâm hiểu được ý tứ của Trần Bá Trung, Trần Bá Trung cũng rất thức thời mà không nói thêm gì nữa.
Thẩm Mặc Tâm cúp điện thoại xong thì vẫn đứng bên cửa sổ, sau khi nghe thấy tiếng cửa phòng tắm phía sau lưng mở ra, cô mới xoay người lại.

Khi nhìn thấy Trần Khẩn quấn khăn tắm đi ra, vẻ mặt thẹn thùng, lúc này cô mới nhớ ra chỗ mình không có đồ lót của Trần Khẩn.
Thẩm Mặc Tâm cầm một bộ đồ lót từ trong tủ áo ra, thêm cả một chiếc quần thể thao, ném cho Trần Khẩn.
"Ngốc chết đi được, không có đồ mặc mà cũng không bảo tôi."
Trần Khẩn nở nụ cười ngốc nghếch, nàng cầm quần áo và quay về phòng tắm để thay.
"Giáo quan, em...!phơi quần áo của em ở nơi đó vẫn tốt hơn, sáng ngày mai còn phải mặc."
"Phơi trước điều hòa đi, một buổi tối là hong khô rồi.

Bên trong tủ quần áo có mắc áo, em chuyển cái ghế qua đó, treo ở trên lưng ghế đi."
Thẩm Mặc Tâm tự mình lấy quần áo, sau đó vào phòng tắm để tắm rửa, còn Trần Khẩn thì thay đồ.
Nhân lúc Thẩm Mặc Tâm đi tắm rửa, Trần Khẩn trộm ngửi áo ba lỗ của cô.

Ôi chao, xuất thân của lính đặc chủng cũng có điểm không tốt, áo ba lỗ cũng không có mùi thơm.

Thế nhưng nàng lại đang trộm tính toán xem làm như thế nào mới có thể lấy áo ba lỗ và quần thể thao của Thẩm Mặc Tâm, chiếm chúng thành của mình.

Thẩm Mặc Tâm tắm rửa xong rồi đi ra ngoài, vừa cầm khăn khô cẩn thận lau tóc, vừa hỏi Trần Khẩn.
"Tiểu Khẩn, buổi tối ngủ chung giường với tôi đi, dù sao cũng là giường đôi."
"Không...!Không được, em ngủ ở sô pha là được rồi, cũng rất thoải mái."
"Tùy em, nhưng...!không có chăn thừa, em ngủ như thế nào?"
Tôi chưa từng ngủ chung với người khác trên cùng một chiếc giường, có lòng tốt bảo em ngủ chung với tôi, sao lại tỏ ra giống như em là người chịu thiệt vậy.
"Chuyện này...!chẳng phải mở điều hòa hay sao, ấm mà."
Thẩm Mặc Tâm không nói gì, cô muốn sấy khô tóc trước.
Trần Khẩn ghé vào lưng sô pha, không hề chuyển mắt mà nhìn Thẩm Mặc Tâm cầm máy sấy, sấy khô tóc.

Trước kia Thẩm Mặc Tâm tắm rửa xong lúc đi ra chỉ lau khô tóc mà thôi, bởi vì cô còn muốn đọc sách, cho nên chưa từng dùng máy sấy.
Là bởi vì có liên quan đến việc mình yêu chị ấy sao? Vì sao mình lại cảm thấy từng động tác, từng biểu cảm của chị ấy đều đáng yêu như vậy.

Rất muốn thời gian cứ lắng đọng như vậy, rất muốn cứ thế chung sống cả đời với chị ấy.
Nếu để cho Thẩm Mặc Tâm biết rằng ở trong mắt của Trần Khẩn, động tác tao nhã này của mình rất đáng yêu thì không biết cô sẽ vui vẻ hay là buồn bực nữa.
Thẩm Mặc Tâm biết Trần Khẩn vẫn luôn nhìn chăm chú vào mình, cô sấy khô tóc, nhìn về phía Trần Khẩn thì thấy đầu tóc lộn xộn của nàng vẫn còn đang nhỏ nước.
"Tiểu Khẩn, lại đây ngồi xổm phía trước tôi, tôi giúp em sấy khô tóc.

Thật không biết tự chăm sóc mình gì cả, như thế này thì có thể ngủ được sao? Không biết như vậy sẽ đau đầu hay sao?"
"Vừa rồi em...!không tìm được khăn lau tóc, em sẽ tự chăm sóc mình thật tốt." Nói tới nói lui, nàng vẫn chạy đến trước người Thẩm Mặc Tâm, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống.
Động tác của Thẩm Mặc Tâm rất dịu dàng, cộng thêm cả luồng hơi ấm áp từ máy sấy, Trần Khẩn thoải mái đến nỗi nhắm mắt lại.
Trần Khẩn hưởng thụ sự dịu dàng hiếm thấy của Thẩm Mặc Tâm, đây chính là điều chỉ có thể nhìn chứ không thể cầu, giáo quan thường xuyên lạnh như băng, không có tình người.

Thẩm Mặc Tâm cảm thấy rằng đây chỉ là một loại bảo vệ, một loại quan tâm đối học sinh mà thôi, là một chuyện rất bình thường.
Cả phòng chỉ còn lại tiếng máy sấy thổi "vù vù...", một bầu không khí ấm áp, an nhàn bao phủ xung quanh hai người.

Tóc của Trần Khẩn đã được sấy khô từ lâu, thế nhưng cả hai đều không muốn phá vỡ bầu không khí khó có được này.
"Tiểu Khẩn, đứng lên đi." Thời gian đã rất khuya, cuối cùng Thẩm Mặc Tâm vẫn phải phá vỡ bầu không khí an nhàn ấm áp này.
"A." Thời gian ngồi xổm có hơi lâu, Trần Khẩn không thể đứng dậy nổi.


Nàng chỉ có thể một tay đỡ tủ TV bên cạnh, mượn một chút lực mới miễn cưỡng đứng lên được.

Người thì đứng lên nhưng chân vẫn rất tê, nàng chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ.
Thẩm Mặc Tâm đặt máy sấy lại chỗ cũ, xoay người nhìn thấy bộ dáng khom lưng của Trần Khẩn, cô đi tới đỡ lấy Trần Khẩn đang cố gắng đứng vững.
"Ngủ chung giường với tôi đi, mỗi người một bên, nếu dám lấn ranh thì...!hừ."
Trần Khẩn vừa nghe thấy một tiếng hừ lạnh này thì thân thể không khỏi rùng mình một cái.

Mỗi lần Thẩm Mặc Tâm hừ lạnh với với mình thì nàng sẽ bị đánh rất thê thảm.
"Em...!Em biết rồi, giáo quan." Trần Khẩn vốn còn muốn đi ngủ trên sô pha, nhưng khi nhìn thấy sự uy hiếp trong đôi mắt lạnh lùng của Thẩm Mặc Tâm, nàng lập tức ngoan ngoãn sửa miệng.
Thẩm Mặc Tâm trừng mắt liếc nàng một cái, ngủ chung với tôi mà em lại tủi thân thế à, thật sự là không biết phân biệt.
Chân của Trần Khẩn không hề bị tê đến như vậy, nàng tự chậm rãi đi về phía giường.

Bộ đồ mà nàng đang mặc chính là bộ quần áo sạch sẽ mà Thẩm Mặc Tâm lấy ra từ trong tủ quần áo, nàng trực tiếp nằm xuống giường.

Thẩm Mặc Tâm tắt đèn xong cũng lên giường, cô không nói chuyện với Trần Khẩn nữa mà trực tiếp nằm ngủ.
Thẩm Mặc Tâm để tóc dài, mỗi lúc cô nằm xuống ngủ đều có thói quen vén tóc mái dài lên gối đầu.

Chưa từng có ai nằm ở bên cạnh nên cô không biết rằng lọn tóc của mình chạm vào bên mặt của Trần Khẩn.
Trần Khẩn ngửi lấy mùi thơm nhàn nhạt trên lọn tóc của Thẩm Mặc Tâm, như thế nào cũng không ngủ được.

Chuyện đã xảy ra hồi tối khiến nàng càng thêm xác định tình cảm của mình đối với Thẩm Mặc Tâm chính là yêu.

Động tác đáng khinh của tên thiếu gia ăn chơi cùng ngôn ngữ bẩn thỉu hạ lưu đã nhen nhóm cơn lửa giận chưa từng bị châm dầu của nàng.
Trần Khẩn không hề thiếu kiên nhẫn như trong tưởng tượng của Thẩm Mặc Tâm, nàng cũng hiểu rằng đối phương chỉ có thể chiếm tiện nghi ngoài miệng mà thôi.


Thế nhưng nàng không thể chịu đựng bất kỳ ai có ý đồ dâm loạn với Thẩm Mặc Tâm, cho dù nói nàng là con ma lem, cho dù có mắng nàng như thế nào thì nàng cũng không sao cả.

Nhưng đối với Thẩm Mặc Tâm thì không thể, tuyệt đối không thể, nàng không thể chịu đựng được.
Nàng sợ động tác xoay người sẽ đánh thức Thẩm Mặc Tâm nên chỉ có thể quay đầu lại nhìn khi Thẩm Mặc Tâm đã ngủ say.

Ngóng nhìn người đã dỡ lớp mặt nạ xuống, khuôn mặt dịu dàng đã không còn vẻ lạnh như băng và cao ngạo như ban ngày, khi nhìn đến đôi môi đỏ mọng khép chặt, Trần Khẩn có chút kích động.

Nàng muốn ôm người mà mình yêu, nàng muốn hôn lên đôi môi khiến mình xao xuyến kia.
Nàng không dám, nàng biết người như hai người đều ngủ rất nông.

Nếu mình dám nhào tới thì kết cục duy nhất chính là bị Thẩm Mặc Tâm đá một phát xuống giường.

Hơn nữa sức lực cũng không giống những lần nàng huấn luyện, sẽ lo lắng đá quá nặng khiến nàng bị thương, sẽ cân nhắc mà ra lực.

Đối với nàng mà nói thì đây là loại tập kích thình lình xảy ra, lực đạo mà cô bộc phát nhất định sẽ làm Trần Khẩn bị thương.
Bị thương chỉ là thứ yếu, điều mà Trần Khẩn lo lắng chính là tình cảm của mình bị Thẩm Mặc Tâm phát hiện.

Nàng sợ Thẩm Mặc Tâm sẽ chán ghét mình, sẽ rời xa mình.

Nàng cũng biết tuy rằng người phụ nữ yêu một người phụ nữ cũng là chuyện bình thường, thế nhưng đây cũng không phải chuyện mà mọi người có thể bao dung, có thể thấu hiểu.
Hiểu được rồi nhưng trong lòng vẫn không lùi bước mà chỉ càng cố gắng giấu sâu trong lòng.

Tuy rằng chị không cần em bảo vệ, thế nhưng em vẫn muốn bảo vệ chị bằng tất cả sức lực của mình, bởi vì em yêu chị.

Cho dù tình yêu này vĩnh viễn không thể nói ra, vĩnh viễn không thể cho chị biết, thế nhưng yêu chính là yêu, em không hối hận.
Trần Khẩn không dám tiếp tục nhìn nữa, nàng sợ mình sẽ không chịu nổi, không chịu nổi sự mê hoặc trí mạng này.

Nàng quay đầu lại, miệng cũng không tự giác mà thở dài một hơi.
"Cô nhóc, thở dài cái gì." Trời ạ, mình mới thở dài một hơi mà Thẩm Mặc Tâm đã bị mình đánh thức rồi sao? Vậy vừa rồi mình nhìn chằm chằm vào chị ấy, có phải cũng bị chị ấy phát hiện rồi hay không?
Thẩm Mặc Tâm nghiêng người đưa tay kéo Trần Khẩn đến bên cạnh mình, rất tự nhiên mà ôm nàng vào trong lòng.

Một bàn tay xuyên qua giữa bả vai và gối, nhẹ nhàng vỗ bả vai nàng, còn cánh tay kia đặt ngang hông nàng.
"Nếu đang lo lắng về giải đấu quốc tế, vậy không bằng em lo lắng huấn luyện kế tiếp của tôi còn hơn.


Ngoan ngoãn ngủ đi, buổi chiều trở lại đại đội, buổi tối huấn luyện sẽ bắt đầu.

Cứng đờ người ra làm gì, ngủ phải thả lỏng cơ thể, như vậy mới có thể nghỉ ngơi trọn vẹn được."
Trần Khẩn được Thẩm Mặc Tâm ôm vào trong ngực như một đứa trẻ và vỗ bả vai ru ngủ, nàng hạnh phúc đến nỗi ngây ngốc.
Thân thể mềm mại, nhiệt độ cơ thể ấm áp, mùi thơm nhàn nhạt trên người, cả trái tim Trần Khẩn bắt đầu nhộn nhạo, lại bắt đầu có chút rục rịch.

Khuôn mặt dán lên chỗ cao ngất của Thẩm Mặc Tâm, Trần Khẩn dũng cảm vươn tay, cũng khoác lên trên eo của Thẩm Mặc Tâm, đôi mắt nhắm lại, thả lỏng thân thể của chính mình, hưởng thụ thời khắc hạnh phúc này.
Thẩm Mặc Tâm không hề khó chịu vì Trần Khẩn khoác tay lên trên eo mình, tiếp tục vỗ bả vai nàng.

Chỉ cảm thấy rằng dường như tóc nàng có hơi dài, cọ lên cánh tay của cô tạo ra cảm giác ngứa ngáy." Tiểu Khẩn, em nên cắt tóc đi, có hơi dài."
Trần Khẩn chỉ nhàn nhạt vâng một tiếng, nàng không muốn tiếp tục nghĩ ngợi lung tung, phá hư hạnh phúc khó có được này, nằm trong lòng Thẩm Mặc Tâm nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Thẩm Mặc Tâm khẽ nở nụ cười, đứa nhóc này thật dễ dỗ, nhanh như vậy đã ngủ thiếp đi.

Cô không buông Trần Khẩn ra mà nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Cô không hề cho rằng cách làm của mình có chỗ nào không đúng, đây chỉ là một loại quan tâm mà cô dành cho học sinh của mình mà thôi.
Cô quên mất rằng người học trò này đã lớn rồi, nàng đã là một người hai mươi ba tuổi, không còn là đứa trẻ mười tám tuổi cái gì cũng không hiểu nữa.
Buổi sáng năm giờ rưỡi, Trần Khẩn thức dậy đúng giờ trong lồng ngực của Thẩm Mặc Tâm, nàng không muốn dậy, nàng không nỡ rời khỏi vòng tay ấm áp này, Trần Khẩn không nhịn được mà bĩu môi, vừa vặn hôn lên nơi cao ngất trước ngực Thẩm Mặc Tâm.
Bởi vị đụng chạm này mà hô hấp của nàng không còn vững vàng được nữa, khiến cho Shen Moxin đã dậy biết rằng đứa trẻ trong ngực mình cũng đã tỉnh.
"Dậy rồi thì bắt đầu rèn luyện thân thể đi." Nói xong thì lập tức đẩy nàng ra, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.
Mặc dù bị nhẫn tâm đẩy ra, nhưng trong khoảnh khắc Thẩm Mặc Tâm đóng cửa phòng tắm, Trần Khẩn lại lộ ra nụ cười như tên trộm, không dám cười thành tiếng, cuối cùng mình cũng được hôn chị ấy một cái, tuy rằng không phải đôi môi mà nàng muốn hôn nhất, nhưng chỉ cần là cơ thể của cô thì bất luận ở đâu nàng đều rất vui vẻ.
Thẩm Mặc Tâm nằm mơ cũng không ngờ đứa trẻ thuần khiết trong lòng mình lại biết lén giở trò với mình.
Khi Trần Khẩn vào phòng tắm thay quần áo, nàng cố ý làm ướt chiếc quần mình thường mặc để có lý do mặc quần thể thao của Thẩm Mặc Tâm bỏ đi, về phần áo ba lỗ, nàng nói sẽ đợi trở lại đại đội giặt xong rồi trả lại cho cô, kết quả là một đi không trả lại, quần áo của Thẩm Mặc Tâm cứ như vậy mà bị Trần Khẩn tham ô mất.
Dưới sự sắp xếp của nhà họ Thẩm, vào lúc một giờ chiều Thẩm Mặc Tâm dẫn Trần Khẩn thuận lợi trở lại đại đội.
Trần Khẩn không quên lời dặn của viện trưởng Lý, nàng lấy cớ đi mua đồ một mình, lái một chiếc xe Jeep bình thường của đại đội đến bệnh viện phụ thuộc trong thành phố.
Viện trưởng Lý rất hài lòng với sự giữ lời hứa của Trần Khẩn, cũng rất hài lòng với việc chăm sóc cơ thể của nàng.

Cơ thể của nàng đang hồi phục rất tốt, hiện tại cho dù gia tăng lượng vận động cũng sẽ không có vấn đề gì.

Trần Khẩn rất yên tâm, bởi vì huấn luyện kế tiếp của Thẩm Mặc Tâm chắc chắn sẽ không khiến nàng cảm thấy dễ chịu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận