Một con bướm đêm đậu trên cột.
Thoạt đầu, tôi nghĩ nó chỉ là vết bẩn, nhưng khi quan sát chăm chú, tôi thấy nó hơi xê dịch một chút. Đôi cánh màu tàn thuốc của nó khẽ lay động.
Sau khi mọi người đã đi khỏi, căn phòng dường như tối hơn bình thường. Không phải là ánh sáng yếu đi... tôi dường như di chuyển ra xa nguồn sáng.
Nhiều thứ rơi vương vãi trên sàn. Đám tóc vo tròn kia chắc là của Moko. Giây gói của cái bánh Lilly đã mua, vụn bánh mì, những mẩu móng chân móng tay màu đỏ màu đen và trong suốt, cánh hoa, khăn giấy bẩn, đồ lót phụ nữ, vết máu khô của Yoshiyama, tất, đầu mẩu thuốc lá, cốc, mấy mẩu giấy nhôm, một chai nước sốt mayonnaise.
Vỏ đĩa nhạc, phim, một hộp kẹo hình ngôi sao, một cái vỏ hộp xi lanh, một quyển sách - tuyển tập thơ của Mallarmé[1] - mà Kazuo để quên. Trên bìa sau của tập thơ Mallarmé, tôi nghiền nát cái bụng có các vệt đen trắng của con bướm đen. Dường như có tiếng kêu khe khẽ, khác với tiếng chất lỏng phụt ra từ cái bụng bị xé nát của nó.
[1] Stéphane Mallarmé (1842 - 1898): nhà thơ người Pháp, một trong những bậc thầy của trường phái lãng mạn.