Màu Xanh Trong Suốt


Bầu trời đầy mây, nó bao bọc lấy tôi và cả bệnh viện đang say ngủ giống như một tấm vải trắng mềm mại. Khi gió làm mát dịu hai gò má vẫn đang nóng bừng bừng của tôi, có tiếng lá cây xào xạc. Cơn gió mang sự ấm ướt, mùi cây cối ban đêm, mùi cây cối đang im lặng hô hấp trong khuya vắng. Trong bệnh viện, chỉ có đèn cấp cứu lập lòe đỏ ở lối đi và hành lang, những chỗ còn lại đều tối đen. Bao nhiêu cửa sổ, đánh dấu bởi các khung nhôm hẹp, phản chiếu bầu trời đang đợi bình minh đến.
Đường ngoằn ngoèo màu tím kia chắc hẳn là kẽ nứt trên những đám mây, tôi nghĩ.
Thỉnh thoảng ánh đèn pha của các xe ô tô chạy ngang qua chiếu sáng những lùm cây có hình như chiếc mũ trẻ con. Những con bướm đêm bị vứt vào không đủ gần chỗ đó để ánh đèn rọi tới. Trên mặt đất, có những cục đá nhỏ trộn lẫn với những đám cỏ khô. Khi thử nhặt mấy con bướm đêm lên, tôi nhìn thấy sương sớm đã làm ướt đẫm những lông tơ bao phủ chúng - giống như những con côn trùng đã chết bị bao phủ bởi mồ hôi lạnh.
Lúc đó, khi tôi chạy ra khỏi phòng Lilly, tôi cảm thấy chỉ có cánh tay trái đang chảy máu là phần duy nhất còn sống của tôi. Tôi nhét miếng thủy tinh mỏng đang nhỏ máu vào túi quần, và chạy ra ngoài con đường mù sương. Các cánh cửa và cửa sổ của những ngôi nhà đang đóng chặt, chẳng có gì chuyển động. Tôi nghĩ tôi đang bị nuốt chửng bởi một sinh vật to lớn, rằng tôi đang quay mòng mòng trong bụng nó giống như anh hùng trong một số truyện cổ tích.

Tôi ngã liên tục, vì thế miếng thủy tinh trong túi quần tôi vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.
Khi tôi băng ngang qua một khoảng không gian trống rỗng, tôi ngã chúi xuống cỏ. Tôi cắn vào những lá cỏ ướt đẫm. Vị đắng của nó chọc vào lưỡi tôi và một con bọ nhỏ đang nghỉ ngơi trên cỏ chui vào trong miệng tôi.
Con bọ ngoe nguẩy những cái chân bé tí ngứa ngáy của nó.
Tôi thò ngón tay vào và con bọ tròn xoe có hoa văn trên lưng bò ra, ướt đẫm nước bọt của tôi. Trượt trên những cái chân ướt của mình, nó quay lại đám cỏ. Khi tôi dùng lưỡi liếm vào những chỗ bị con bọ cào xước trên lợi, sương trên cỏ làm toàn thân tôi mát dịu. Mùi cỏ bao quanh tôi, và tôi cảm thấy cơn sốt đã hành hạ tôi dần dần biến mất vào trong đất.
Tôi luôn bị thứ gì đó mà tôi không hiểu chạm vào; tôi nghĩ tôi đang nằm trên cỏ. Chắc chắn rằng ngay bây giờ, trong khu vườn yên ả của bệnh viện lúc về đêm này, điều đó vẫn không hề thay đổi. Con chim đen to lớn đến giờ vẫn còn bay lượn, và tôi, và cỏ đắng, và con bọ tròn đều nằm trong bụng nó.
Trừ phi cơ thể tôi khô nhanh như những con bướm đêm khi chúng trở thành giống như đá cuội, tôi không sao thoát khỏi con chim.
Tôi lấy mấu thủy tinh có kích cỡ bằng ngón tay cái ra khỏi túi quẩn và lau sạch vết máu. Mảnh vỡ bé xíu với chỗ trũng mềm mại phản chiếu bầu trời đang bừng sáng. Dưới bầu trời, bệnh viện nằm trải dài; xa xa là con đường rợp bóng hàng cây và thị trấn. Đường chân trời của thị trấn vẫn đang nằm trong bóng râm tạo nên một đường cong tinh tế. Đường cong này vẫn như thế, giống như lần tôi suýt giết chết Lilly trên đường băng trong mưa, đường cong màu trắng đó cháy bùng lên trong giây lát với sấm chớp. Giống như đường chân trời sóng tung bọt trắng ở biển, giống như cánh tay trắng nõn của người phụ nữ, một đường cong mềm mại.
Luôn luôn, từ khi nào không rõ nữa, tôi bị bao quanh bởi đường cong màu trắng này.
Mảnh thủy tình vẫn còn dính máu ở rìa, vì đã bị ướt đẫm bải không khí ẩm ướt, hầu như trong suốt.

Đó là một màu xanh không giới hạn, gần như trong suốt. Tôi đứng dậy, và khi tôi đi về phía căn hộ của mình, tôi nghĩ, tôi muốn giống như mảnh thủy tinh đó. Và tôi muốn tự bản thân mình phản chiếu đường cong màu trắng mềm mại kia. Tôi muốn chỉ ọi người thấy những đường cong tuyệt diệu này phản chiếu trong tôi.
Đường ranh giới của bầu trời bị ánh sáng làm nhòe đi, và mảnh thủy tinh nhanh chóng bị đục. Khi tôi nghe tiếng chim hót ríu rít thì không còn gì phản chiếu trên mảnh thủy tinh, không còn gì cả.
Bên cạnh cây ở đằng trước căn hộ, quả dứa tôi vứt ra hôm qua nằm lăn lóc. Từ vết cắt ẩm ướt của nó vẫn tỏa ra nguyên vẹn mùi hương.
Tôi khom mình ngồi xuống đất và chờ lũ chim.
Nếu bầy chim sà xuống và ánh nắng ấm áp rọi đến đây, tôi nghĩ bóng dài của tôi sẽ phủ xuống, bao trọn lấy lũ chim màu xám và quả dứa.
Thư gửi Lilly

Lilly, bây giờ em đang ở đâu? Bốn năm qua, anh đã thử đến nhà em một lần nữa, nhưng em không còn ở đó. Nếu em đọc quyển sách này, hãy liên lạc với anh nhé.
Anh chỉ nhận được một lá thư từ Augusta, người đã quay trở lại Lousiana. Cô ta nói đang làm lái xe taxi. Cô ta nhờ anh chuyển lời chào đến em. Có lẽ em đã lấy anh chàng họa sĩ mang nửa dòng máu Nhật Bản ấy, nhưng anh chẳng quan tâm. Thậm chí nếu em đã lập gia đình, anh nghĩ anh vẫn muốn gặp lại em lần nữa, nếu có thể. Chỉ một lần nữa thôi, anh muốn hai chúng ta lại cùng hát bài Que sera sera[1].
[1] Sáng tác của Ray Evans và Livingston
Và chỉ vì anh viết cuốn sách này, đừng nghĩ anh đã thay đổi nhé. Chỉ giống như là anh đã quay lại con người cũ của mình thôi, thật đấy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận