Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị


Editor: Nhan
Một tay hắn che khuất con ngươi sáng như sao của cô, không muốn cô trông thấy mưu tính trong mắt hắn.
Hắn một bên hôn cô, một bên chậm rãi dời xuống, môi rơi xuống bên cổ cô, bất động thanh sắc ngửi một chút.
Hương thơm càng ngày càng rõ ràng.
"Ngứa......" Khúc Yên bị tước đoạt thị giác, xúc cảm được phóng đại, hắn sát qua bên cổ cô như mang theo dòng điện.
Cô run rẩy.
Mục Hàn tiếp tục dời xuống.

Trên trán hắn đã có một tầng mồ hôi nóng, nhẫn nại đến cực hạn lại không quên mục đích của mình.
Quả nhiên, đây là hương thơm cơ thể của cô.
"Hàn ca ca, huynh không được làm như vậy." Khúc Yên đưa tay vòng lấy cổ hắn, "Ta không thích việc huynh có tâm tư muốn đùa nghịch với ta."
Cô đột nhiên dùng sức đẩy hắn ra, nhảy xuống giường.
Động tác thăm dò của Mục Hàn im lặng dừng lại, hai tay trong phút chốc nắm chặt, chịu đựng cực kỳ khó chịu.
Hắn căng thẳng, trên trán toàn là mồ hôi, ánh mắt như ám hỏa sắc bén, giọng khàn khàn: "Hương thơm trên cơ thể cô nương, ta đã từng ngửi được."
Khúc Yên nhíu mày nhìn hắn: "Huynh muốn nói gì?"
Mục Hàn vì hoài nghi trong lòng mình mà cảm thấy hoang đường, nhưng hắn không thể không nhìn thẳng.

Mặt hắn lạnh lẽo, từng chữ từng câu nói: "Ta từng ngửi được trên người Tam công chúa Khúc Yên."
Khúc Yên không thể tưởng tượng nổi liếc hắn một cái: "Huynh có ý gì? Huynh hoài nghi ta là Tam công chúa?"
Mục Hàn mím chặt môi.
Nếu như cô thật sự là Tam công chúa Bắc triều Khúc Yên, vậy hắn......
Không chỉ hôn cô, còn phát sinh quan hệ cùng cô ở trên núi.
Cái quan trọng nhất làm hắn không thể nào tiếp thu được chính là cảm giác hắn cho cô rất ngọt ngào, hắn thậm chí không khống chế được phản ứng của cơ thể mình, khát vọng điên loan đảo phượng* cùng cô.
*Điên loan đảo phượng: make love mãnh liệt
Đối mặt với công chúa địch quốc, nữ tử ác độc có huyết hải thâm thù với hắn mà hắn lại có suy nghĩ dơ bẩn như vậy!
Bảo hắn sau này phải đối mặt với vong hồn ngàn vạn tướng sĩ Yến quốc đã chết thảm như thế nào!
"Huynh cảm thấy có thể sao?" Khúc Yên thấy đáy mắt hắn dần dần đỏ lên, sát khí hung ác nham hiểm nổi lên, chậm rãi nói, "Tam công chúa sẽ có võ công như ta sao? Chỉ bằng mùi hương mà huynh đã phán đoán như thế, tương lai còn lãnh đạo binh lính phục quốc như thế nào?"
Cô thử tẩy não cho hắn, êm tai nói, "Thế gian vô số nữ tử, dù giống mùi hương cơ thể hoặc dùng cùng kiểu sáp thơm thì cũng không phải chuyện ngạc nhiên gì.

Nếu ta thật sự là Tam công chúa, bẩm báo thân phận huynh rồi trực tiếp hạ gục huynh là được, tại sao phải làm nhiều chuyện không có chút ý nghĩa nào như vậy?"
Cô thở dài, tự giận mình nói, "Ta không giải thích.

Huynh cứ coi ta là Tam công chúa đi a.


Ngược lại huynh từ đầu tới cuối đều không tin ta, không thích ta.

Huynh hôn cũng hôn, ôm cũng ôm, bây giờ chiếm xong tiện nghi thì tìm cớ vứt bỏ ta, không cho ta kề cận huynh.

Ta hiểu rồi."
Cô yếu ớt liếc nhìn hắn, "Hàn ca ca, huynh tự bảo trọng.

Ta không muốn làm hoàng hậu gì đó nữa, ta trở về nói với sư phụ, nhiệm vụ ta thất bại, không thể giúp huynh.

Huynh thích cưới ai thì cưới, ta sẽ không chọc giận huynh nữa."
Cô không đợi hắn mở miệng liền tung người bay ra cửa sổ, trong chớp mắt tan biến trong màn đêm.
"Nha đầu --"
Mục Hàn vọt tới bên giường thì đã không thấy bóng dáng cô.
Khinh công của cô vô cùng tốt, nói biến mất liền biến mất.
Mục Hàn nhìn màn đêm thâm trầm, đáy lòng như bị khoét một lỗ, trống rỗng.
"Đi cũng tốt." Hắn nói nhỏ.
Nếu đã như thế, hắn không cần lại hoài nghi, không cần lo lắng, không cần sợ chính mình thua bởi một nữ tử.
Hắn nên cảm thấy nhẹ nhõm, không phải sao?
Mục Hàn đưa tay chạm nhẹ vị trí trái tim.
Loại đau đớn này chỉ là ảo giác thôi.
Ngủ một giấc sẽ hết..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận