Editor: Nhan
Dung Trì trầm thấp ừ một tiếng.
Khúc Yên có chút mơ hồ, ngây ngốc đứng ở đó.
Dung Trì nhìn nàng không phủ nhận, đáy lòng giống bị đao nhọn xẹt qua nhói đau.
“Tôi đêm nay phải tăng ca, tôi giúp cậu gọi xe trở về khách sạn.” Hắn bất động thanh sắc đè nén xuống cảm xúc khó chịu, nhẹ nhàng nói, “Tôi đưa cậu xuống lầu, nhìn cậu lên xe rồi trở lại.”
“Tớ mới đến, cậu liền đuổi tớ đi?” Khúc Yên nhíu mày.
Chuyện gì xảy ra?
Sao nàng cảm giác thái độ Dung Trì là lạ?
Hắn trước đó không như thế này a.
“Tớ không đi, bụng tớ đói.” Nàng dứt khoát chơi xấu, “Vì tới thăm cậu, tớ ngay cả cơm tối cũng không kịp ăn.
Bây giờ không chỉ đói bụng, còn đau bụng.”
“Đau bụng?” Dung Trì nhíu mày, đưa tay nhẹ dò xét bụng của nàng, đè ép một chút, “Thế này có đau không?”
Hắn ấn vị trí dạ dày.
“Không đau, không phải ở đây.”
“Ở đâu?”
“Ai nha......!Đừng đụng ở đây......” Khúc Yên hô nhỏ một tiếng.
Nàng vốn chính là làm bộ đau bụng, hắn ấn loạn thế này, nàng không thể tập trung.
“Cậu hôm nay vẫn luôn đau bụng sao?” Dung Trì lại thật sự cho là nàng không thoải mái, dời bàn tay đi, ở chỗ bụng dưới nhẹ nhàng ấn một cái.
Hắn không có ý nghĩ gì khác, chỉ là lo lắng nàng đau bụng hoặc viêm ruột thừa.
Nhưng nàng lơ đãng từng tiếng rên rỉ, âm thanh mềm mại khiến sợi dây lý trí trong đầu hắn đột nhiên đứt làm đôi.
“Khúc Yên.” Hắn bỗng nhiên gọi tên nàng, bàn tay chế trụ eo nàng, xoay người đem nàng nằm trên ghế sa lon.
“A......” Khúc Yên sợ hết hồn, hoảng hốt vội nói, “Bụng tớ không đau! Cậu không cần kiểm tra!”
Dung Trì áp chế không để nàng đứng dậy, mắt đen hung hăng nhìn chằm chằm mắt nàng: “Khúc Yên, cậu nói cho rõ ràng, cậu đến cùng vì cái gì không ngại xa ngàn dặm cố ý chạy đến Đế Đô gặp tôi?”
“Sao? Cái gì?” Khúc Yên trừng mắt nhìn.
“Trong lòng đã thích người khác, tại sao còn muốn tới trêu chọc tôi?” Vẻ đau đớn ẩn sâu đáy lòng Dung Trì trong nháy mắt chuyển thành lửa giận, mắt đen ngoan lệ, gắt gao khóa chặt khuôn mặt nhỏ xinh xắn đáng yêu kia, “Cậu có nhớ hay không, tôi và cậu đã nói qua, nếu như cậu nhất định phải bước vào thế giới của tôi, về sau tôi sẽ không thả cậu đi!”
“Tớ......!Không phải......!Kỳ thực tớ tới tìm cậu là vì......” Khúc Yên cứng họng một chút.
Nàng cũng không thể nói, nàng là tới bảo hắn sủng nàng a?
Đây cũng quá xấu hổ.
Mở miệng thế nào a?
“Vì cái gì?” Dung Trì màu mắt tĩnh mịch như ám hỏa, giống ngọn lửa bọc lấy nước đá, cấp bách muốn xông phá băng phong.
“Không có gì, chính là nghĩ muốn thăm cậu mà thôi.” Khúc Yên hơi há môi, cuối cùng vẫn lựa chọn cái gì cũng không nói.
Nàng vừa trả lời xong, đột nhiên trước mắt đen lại, trên môi nóng lên!
Dung Trì hắn......!Vậy mà hôn nàng!
A không đúng, hắn là đang cắn nàng!
“Đừng......!Dung Trì......” Khúc Yên cuống quít đưa tay đẩy hắn, nhưng cơ bắp lồng ngực hắn kiên cố, vừa cứng lại mạnh mẽ, căn bản không đẩy được.
“Tôi không muốn nhịn nữa.” Hắn nói cực thấp, gần ở bên trên môi nàng, răng nhạy bén khẽ cắn nàng, mang theo một cỗ hận ý nhẫn nại đã lâu.
Hận nàng u mê.
Càng hận chính mình tốc độ quá chậm, thời gian một năm căn bản không đủ cho hắn leo đến độ cao mong muốn.
Hắn bây giờ không thể cho nàng bất luận bảo đảm gì, càng không có cách nào cùng nàng anh trai giàu có của nàng so sánh.
“Dung Trì......!Cậu đừng thế này, cậu cắn tớ đau......” Khúc Yên có chút ủy khuất, lại có chút sợ, cuống họng vừa ngọt ngào ôn nhu vừa mềm mại.
Nàng càng như vậy, cây đuốc kia trong lòng Dung Trì đốt càng hăng.
“Được, tôi không cắn cậu.” Hắn vừa dứt lời, cúi đầu liền phong bế miệng nàng.
Nóng bỏng, kịch liệt, hung hăng truy tìm.
Giống sóng biển cuồn cuộn trong khoảnh khắc cuốn tới mang theo dục niệm cùng khát vọng kiềm chế thật lâu.
Hắn điên cuồng tìm kiếm sự ngọt ngào của nàng, phảng phất muốn đem nàng khắc sâu vào thân thể mình, nuốt vào trong bụng.
Làm sao bây giờ.
Hắn không muốn buông nàng ra..