Editor: Nhan
Khúc Yên: “! ! ”
Là nàng sai rồi!
Nàng không nên nói nhiều!
Còn không bằng trực tiếp cùng hắn đòi tiền.
Có thể nàng thương hắn lập nghiệp gian khổ, không mở miệng được a.
“Từ buổi tối hôm nay, tôi sẽ bắt đầu báo ân.
” Xe tại cửa khách sạn dừng lại, Dung Trì thay nàng mở cửa xe, tại gò má nàng hôn một cái, “Ngủ ngon, bạn gái.
”
“Ai đáp ứng làm bạn gái của cậu?!” Khúc Yên che khuôn mặt, mắt hạnh trợn trừng lên, cảnh cáo nhìn hắn, “Đơn thuần báo ân, không cho phép hiểu sai, nghe không?”
“Không nghe thấy.
” Dung Trì xoa xoa tóc của nàng, bình thản ung dung nói, “Mau vào đi thôi, nhớ kỹ gọi cơm ăn.
Bạn gái trước khi ngủ phải nhớ gửi tin nhắn cho bạn trai chúc ngủ ngon.
”
“Cậu thật không biết xấu hổ! ! ” Khúc Yên lẩm bẩm.
Da mặt dày như vậy, nàng trước đó cũng không phát hiện.
Dáng vẻ nàng lầu bầu nói nhỏ cũng rất khả ái!
Dung Trì nhìn bóng lưng nàng rời đi, sâu trong mắt đen lướt qua một tia mịt mờ ôn nhu.
! !
Khúc Yên đi thang máy đến tầng cao nhất, dùng thẻ quét phòng tổng thống.
Gian phòng quá lớn, nàng nhất thời không phát giác điều gì khác thường.
Thời điểm đi đến phòng khách, nàng bỗng dưng khẽ giật mình!
“Anh?”
Nàng lúc này mới phát hiện nam nhân ngồi trên ghế sa lon.
Trong tay hắn cầm điếu thuốc, cà vạt buông lỏng, hai cúc áo sơmi trên cùng đã cởi ra, có vẻ đợi rất lâu.
“Anh, em! ! ” Khúc Yên mắt đảo vòng quanh, linh quang lóe lên, nói thật nhanh, “Em vừa rồi đói bụng, đi xuống lầu tìm gì ăn.
”
“Phải không?” Dạ Đình giọng không nhanh không chậm, dập tắt thuốc lá trong tay, đứng lên, “Đi ăn cái gì?”
Chiều cao của hắn mang theo một cỗ cảm giác áp bách, Khúc Yên không khỏi lui hai bước.
Nàng cười hắc hắc, tính toán nói bừa cho qua: “Ăn cơm chiên.
”
“Ở đâu?”
“Chính là khách sạn phía trước! ! ”
Dạ Đình thần sắc bỗng nhiên lạnh lẽo, nghiêm nghị nói: “Yên Yên, em nói dối.
”
Ánh mắt hắn đảo qua môi nàng.
Môi nàng rất đẹp, bình thường mũm mĩm hồng hồng, bây giờ lại sưng đỏ chật vật.
Không cần hỏi, hắn đều biết, là vết tích bị người hung hăng hôn.
“Yên Yên, em thành thật nói cho anh biết, em đi nơi nào, đi gặp ai?” Đôi mắt hẹp của Dạ Đình dưới cặp kính mạ vàng cất dấu lửa giận.
“Em đi thăm một bạn học.
” Khúc Yên không nói dối được, dứt khoát thành thật nói, “Em tới Đế Đô chính là vì thăm hắn.
”
“Họ Dung kia?” Dạ Đình hỏi.
Khúc Yên kinh ngạc: “Anh, làm sao anh biết?”
Dạ Đình hơi nheo mắt lại, tận lực khắc chế cảm xúc.
Hắn đương nhiên biết.
Hắn tra rõ mỗi một nam sinh tiếp cận nàng, ngoại trừ Lục Cảnh Diệu là Dung Trì cùng nàng qua lại mật thiết nhất.
“Em muốn cùng hắn qua lại?” Dạ Đình đè xuống cảm xúc, chậm rãi hỏi, “Em mới cùng hắn ở một chỗ, hai người hôn nhau?”
Khúc Yên vô ý thức nhấp môi.
Nàng không lên tiếng.
Qua lại hay không qua lại, vấn đề này nàng còn chưa nghĩ ra.
Dạ Đình liếc nhìn nàng một cái, lửa giận đáy lòng dần dần áp chế không nổi.
Hắn đột nhiên xoay người đến sân thượng, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại: “Thư kí Lâm, lập tức đặt trước vé máy bay cho tôi.
Đêm nay bay trở về, đúng vậy, chính là lập tức, chuyến bay nhanh nhất.
Tôi và Yên Yên hai tấm khoang hạng nhất.
”
Khúc Yên nghe được lời của hắn, vội vàng đi qua: “Anh, em không trở về! Em còn có việc, em muốn ở lại.
”
Dạ Đình quay người lại, không cần suy nghĩ nói: “Em bắt buộc phải theo anh trở về.
”
Khúc Yên bất mãn: “Vì cái gì?”
Dạ Đình nheo mắt, không nhanh không chậm nói: “Bởi vì, anh không cho phép em và nam sinh khác yêu đương.
”
Khúc Yên lắc đầu, mềm giọng nói: “Anh, em đã là sinh viên đại học, không phải bé gái nhỏ trước kia.
Em biết anh lo lắng em bị nam sinh lừa gạt, nhưng anh yên tâm, tự em sẽ phán đoán.
”
Dạ Đình nhìn chằm chằm đôi mắt nàng thanh khiết thơ ngây, thanh âm ẩn ẩn có chút khàn, môi mỏng hé mở, nói: “Yên Yên, em thật sự không hiểu sao?”.