Editor: Nhan
“Em tìm cái gì ở đây?” Dung Trì không ngăn cô lại, tùy ý bàn tay nhỏ của cô làm ẩu.
Khúc Yên mấp máy môi hồng, trừng hắn một cái: “Anh đừng nghĩ lung tung a, em cũng chỉ là vì chứng minh cho anh thấy.”
Cô hơi kéo thấp quần của hắn, chỉ một chút.
Bên cạnh phần da bụng của hắn có một ấn ký nho nhỏ màu đỏ vô cùng rõ ràng, hình như là hỏa diễm.
“Lúc trước tại quyền quán em thấy cái này.” Khúc Yên đứng đắn, bắt đầu nói bậy, “Là hình dáng hỏa diễm, cho nên em liền vụng trộm lấy cho anh cái nhũ danh, gọi là A Diễm*.”
*Mình đoán là Diễm với Yến đọc giống nhau vì thấy có bản để Yến với Diễm đều là Yan nhưng mà tra không đượccc( ´-`)
Dung Trì bán tín bán nghi: “Ý của em là lần kia ở trên sân thượng, người trong miệng em là anh? Em sẽ thích anh sớm như vậy?”
Khúc Yên gật gật đầu: “Em vẫn luôn rất thích anh.”
Cái này ngược lại không phải giả.
Từ lần đầu gặp mặt, cô đã có cảm giác đặc biệt đối với hắn.
Vết bớt hỏa diễm này cũng đúng là ngẫu nhiên ở quyền quán thoáng nhìn thấy.
Nhưng hình ảnh lóe lên trong đầu cô, lại thuộc về một người khác......!Nếu như cô không đoán sai, hẳn là nam nhân cô đã từng làm nhiệm vụ...
Khúc Yên hạ mi mắt, trong lòng lặng lẽ hỏi Tiểu Thất: “Mi có phải ở sau lưng giở trò quỷ hay không?”
Tiểu Thất ủy khuất nói: “Kí chủ, thời điểm ngài cùng chủ thần đại nhân ký khế ước có văn bản quy định rõ ràng, ngài không thể có ký ức lúc trước.”
Khúc Yên trầm mặc không nói.
Quả thật không sai.
Điều khoản khế ước này là vì bảo vệ tâm lý của cô khỏe mạnh, nếu không cô sẽ phải tiếp nhận vô số lần sinh ly tử biệt.
Sớm muộn tinh thần cũng sẽ hỏng.
“Kí chủ, sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc, hệ thống sẽ lần nữa thanh trừ trí nhớ của ngài.
Ngài bây giờ nhớ tới mẩu kí ức nhỏ ấy nhưng rồi cũng sẽ bị dọn dẹp sạch sẽ.” Tiểu Thất đầy trách nhiệm giải thích, “Chủ thần đại nhân đã từng nói chỉ cần ngài trung với tâm, tuân theo tình cảm bản tâm, ngài đi qua mỗi thế giới đều sẽ có yêu thương thực sự.
Linh hồn người kia là cùng một người.”
Khúc Yên ở trong lòng ừ một tiếng, trả lời: “Tôi biết rồi.”
Cô đóng trợ thủ hệ thống lại.
Cô ngước mắt, nhìn thiếu niên tuấn mỹ trước mặt, khóe môi hơi cong một chút, lại cười nói: “Dù là A Diễm thì vẫn là Dung Trì, đều là anh nha.
Anh tự ăn dấm chính mình sao?”
Ánh mắt Dung Trì khẽ động: “Em xác định em chỉ thích anh?”
Khúc Yên gật đầu: “Nếu anh không tin liền tiếp tục tự mình ăn dấm, em không để ý.”
Dung Trì giữ eo cô, cúi đầu hôn hôn trán sáng bóng của cô: “Chỉ cần em ở đây bên cạnh anh, anh ngày ngày ăn dấm của bản thân cũng không phải không thể.”
“Anh ngốc thế!” Khúc Yên chê cười hắn, “Nào có ai thích ăn giấm như thế?”
“Có.” Dung Trì bắt đầu không khách khí lôi chuyện cũ, “Anh không ở đó hơn một năm nay, nghe nói em và con mọt sách Lục Cảnh Diệu kia rất thân cận.
Hắn đã làm những gì?”
“Hắn rất tốt a.” Khúc Yên báo cáo đúng sự thật, “Hắn giúp em khuân đồ, giúp em đổi thùng đựng nước và máy đun nước trong phòng ngủ, giúp em đi nhà ăn mua cơm, vô cùng cần mẫn báo ân.”
Những thứ này, cô cũng tính toán bên trong phạm trù ' báo ân '.
Hệ thống cũng chấp nhận điểm này.
Bây giờ chỉ còn lại Dung Trì chưa báo ân.
“Về sau những chuyện này để anh làm.” Dung Trì suy tính phút chốc, nói, “Chờ sau khi em khai giảng, mỗi cuối tuần anh đều đến tìm em.
Cần người khác hỗ trợ cái gì thì giữ lại chờ anh tới.”
“Cái này cũng không phải là chuyện gì tốt, anh muốn cướp?”
“Muốn.
Tóm lại để tên ngốc Lục Cảnh Diệu đó cách em xa một chút.” Dung Trì giữ chặt eo cô, ánh mắt như lửa khóa chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Những hoa đào nát vụn bên cạnh em, một đóa đều không cho nở rộ.”
“Tốt a......” Khúc Yên không có vấn đề gì, nhưng mà có một việc cũng rất trọng yếu.
Cô nhón chân lên, nhìn kỹ mắt hắn, nghiêm túc nói, “Dung Trì, lúc trước em bảo anh báo ân, kỳ thực là đùa giỡn.
Anh về sau không nên đối với em quá tốt như vậy, không cần báo ân, biết không?”
Nếu như hắn thật sự báo ân, nhiệm vụ của cô sẽ sớm kết thúc.......