Editor: Nhan
Qua 10 phút, Dung Trì tắm xong đi ra thấy cô còn mở cửa phòng liền đi vào: “Em không ngủ được hả?”
“Em đang chờ anh tắm xong.
” Khúc Yên ngồi xuống, nhìn tóc hắn còn ướt, “Em giúp anh sấy tóc nhé? Anh mà để tóc ướt đi ngủ thì mai sẽ đau đầu.
”
Cô đi tìm máy sấy, nửa quỳ trên giường giúp hắn sấy tóc.
Tay cô mềm mại, vuốt ve mái tóc ngắn đen nhánh của hắn, nhu hòa ấm áp.
Chiều cao hai người tại thời khắc này có chênh lệch, Dung Trì ngồi ở dưới giường, ngang tầm mắt là ngực cô dưới lớp váy ngủ.
Kiểu dáng rất bảo thủ, cổ tròn, dài đến dưới đầu gối.
Nhưng cô nghiêng người sấy tóc cho hắn, trong váy ngủ trống rỗng, mơ hồ có thể đoán được bên trong là chân không.
Cô nửa đêm mơ hồ tỉnh lại, đoán chừng không nghĩ tới phải mặc nội y.
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Dung Trì liền biến thành một loại ma niệm, bỏ đi không được.
Khúc Yên sấy xong, bỗng nhiên cảm giác bên hông bị giữ lại.
“Sao vậy?” Cô kinh ngạc nhìn lại!
Hắn không nói chuyện, nhẹ nhàng đặt cằm trên vai cô, đem cô đẩy ngã xuống chăn.
Hắn cúi người nghiêng qua, nửa đè nhẹ trên hông cô, nửa cúi đầu hôn lên môi cô.
“Dung Trì! ! ” Khúc Yên khẽ run lên.
Trên người hắn dường như rất nóng, vừa tắm rửa nhưng lại toát mồ hôi, không biết là mùa hè nóng bức hay là ý niệm mãnh liệt.
Trên người hắn mang theo hương sữa tắm, môi thoang thoảng mùi rượu cùng mùi bạc hà của kem đánh răng, cũng không khó ngửi, ngược lại có mùi hormone trẻ trung nồng đậm hừng hực khí thế.
“Bảo bối.
” Hắn hôn cô, cô gái dưới thân hắn mềm như marshmallon, lại ngọt lại mềm.
Tay hắn luồn vào trong váy ngủ cô.
Toàn thân Khúc Yên cứng đờ, nhanh chóng bắt lại cổ tay hắn: “Dung Trì, anh chờ một chút!”
Dung Trì dừng động tác, ngẩng đầu nhìn cô: “Em không muốn? Nếu như em không muốn, anh sẽ tôn trọng em.
”
Mặt Khúc Yên đỏ như đốt, nhỏ giọng nói: “Không phải, chúng ta thế này sẽ ầm ĩ đến Vân Tu.
”
Đây là phòng ở cũ, cách âm rất kém.
Vừa rồi cô đóng kín cửa còn có thể nghe được tiếng bước chân hắn trở về, nếu như bọn hắn trong phòng làm cái gì chẳng phải là Dung Vân Tu cách vách đều nghe thấy?
Mắc cỡ chết có được không!
“Dung Trì! ! ” Cô càng nói càng nhỏ, ngượng ngùng suýt không nghe được, “Qua mấy ngày là sinh nhật 20 tuổi của anh đúng không? Chúng ta ra bên ngoài! ! ”
Cô biết hắn hồi nhỏ bởi vì gia đình phức tạp phải tự học một năm.
Hắn lớn hơn cô một tuổi, tám ngày nữa chính là sinh nhật của hắn.
“Ra bên ngoài sao?” Ánh mắt Dung Trì khẽ động, dường như có ám hỏa hừng hực nhiễm mấy phần tà tứ, “Thuê phòng?”
Hắn nói trực tiếp hơn nhiều so với cô.
Khúc Yên nhấp nhấp môi hồng, trừng mắt nhìn, tương đương ngầm thừa nhận.
Tất cả đều là người trưởng thành rồi, cô lại không thích già mồm, cũng không muốn chơi cái gì dục cầm cố túng.
Cô thích hắn, nguyện ý đem mình giao cho hắn.
“Được.
” Dung Trì cúi đầu lưu luyến hôn một cái trên môi đỏ thẫm, “Chúng ta cứ ước định như vậy.
Ngoan ngoãn ngủ đi, hôm nay bỏ qua cho em.
”
Khúc Yên ngẩng đầu lên, chủ động hôn hắn một chút: “Anh cũng ngủ ngon a, ngủ ngon, Trì bảo bối của em.
”
“Ngủ ngon, bảo bối.
” Dung Trì xoay người xuống giường, giúp cô đắp kín mền, rời phòng, thuận tay giúp cô đóng cửa lại.
Không có cách nào, hắn chỉ có thể lại đi tắm thêm một lần.
Tắm nước lạnh.
! !
Sau khi hai người có ước định ngầm hiểu với nhau, Dung Trì bắt đầu trải qua việc mỗi ngày nửa đêm phải tắm nước lạnh.
Hắn vốn là muốn tận lực nhẫn nại, nhưng mỗi lần chỉ cần hôn cô liền gần như mất khống chế.
Trái tim khao khát cô hừng hực như lửa đốt.
.