Thái tử điện hạ hít một hơi thật sâu dường như cố gắng nhẫn nhịn :" Xuyên đại nhân này nói cái gì , bản thái tử chỉ quan tâm đến Xuyên phủ mà thôi nếu đại nhân đã nói như vậy , thái tử ta đây không hỏi nữa là được.
" " Đã như vậy ,vi thần liền cáo lui , dù sao vi thần còn muốn vì quân phân ưu . Thực sự không có thời gian rảnh rỗi ở chỗ này cùng điện hạ đâu.
” Nói xong, mặc kệ Thái tử phản ứng, nhấc chân rời đi. Thái tử nhìn bóng lưng rời đi của Xuyên Hạo, hai tay chậm rãi nắm chặt , khớp tay như muốn vỡ vụn , tối tăm mắng một câu : "Không biết tốt xấu.
Một ngày nào đó , bổn điện hạ sẽ làm cho ngươi ..." " Thái tử điện hạ.
” Sau lưng một lão thái giám đi tới , khuôn mặt trắng noãn lại có đôi mắt linh hoạt ,tựa hồ đang quan sát cái gì nhưng khi đối mặt với thái tử lại rất cung kính . “Chuyện gì ?” Sắc mặt thái tử vẫn như trước khó coi . “Hoàng hậu nương nương muốn gặp thái tử điện hạ !” Thái giám cung kính nói. “Ân, đã biết .” Thái tử xoay người đi về hướng khác, sắc mặt hòa hoãn đi rất nhiều. Phải mất hơn nửa canh giờ xe ngựa mới tới đích , lần đầu ngồi trong xe lâu như vậy, Cẩn Du cảm thấy xương cốt của mình sắp rã rời. Vì vậy, khi Tiểu Lục Tử nói đã đến thời điểm liền vội vàng xuống xe ngựa. Trước mặt là một ngôi chùa rộng lớn ngay cả tường bên ngoài cũng màu vàng , trông rất có khí phái . “ Nơi này là Văn Kinh tự ?” Cẩn Du nhìn lên bậc thang cao cao , nghe thấy tiếng tụng kinh từ bên trong truyền ra còn có bao phủ giữa sườn núi sương mù , xem ra sương khói rất dồi dào . “Vâng, thiếu phu nhân .” Tiểu Lục Tử đứng sau lưng nàng đáp . “Chúng ta vào thôi .” Cầm lấy góc váy, Cẩn Du bước từng bước tiêu sái lên bậc thang , đi theo sau là Tiểu Lục Tử cùng hai mươi hộ vệ quy mô lớn đi tới cổng chính . Trong sân những người đang dâng hương nhìn thấy Cẩn Du cùng những người phía sau , nhịn không được bước sang một bên nhừng đường , vẻ mặt kính cẩn mà bất an . Cẩn Du vốn tò mò về thái độ của những người này, nàng đi đến trong điện nghe thấy Tiểu Lục Tử phân phó cho sáu người ở lại canh giữ cửa điện , mới kịp nhận ra rằng bọn họ là sợ đi sau lưng nàng hộ vệ . Nhìn lại, quả nhiên có sáu tên Cấm Vệ quân đứng thẳng ở cửa gian , canh giữ như sáu cây cột giống nhau , những người bên ngoài thấy náo nhiệt muốn vào nhưng lại không dám vào. Cẩn Du khẽ thở dài một hơi , được rồi , vẫn là sớm chút chuẩn bị cho tốt liền về sớm . Sải bước về phía sảnh trong ,thời điểm vừa đến cửa thì đã bị Tiểu Lục Tử gọi lại. “ Thiếu phu nhân ?” Nghe thấy Tiểu Lục Tử thanh âm , Cẩn Du bất chợt phản ứng không kịp “Gọi ta phải không ?” Cẩn Du chỉ mình. “ Đúng vậy , thiếu phu nhân .” Tiểu Lục Tử cúi đầu, “Thiếu gia nói , về sau người chính là thiếu phu nhân .” Cẩn Du nhíu nhíu mày ," Thân phận ta này không đủ Thiếu phu nhân xưng hô !” Tiểu Lục Tử không kiêu ngạo không cu nịnh.
"Đại thiếu gia nói , người chính là thiếu phu nhân , muốn chúng ta đối với ngài cung kính ,bằng không, theo gia quy xử phạt ." Cẩn Du giật giật khóe miệng , Xuyên Hạo đều muốn đối nàng biểu hiện bịp bợm cưng chiều ? “ Được rồi , tùy các ngươi .” Cẩn Du cũng lười phản bác, " Đúng rồi , còn chuyện gì nữa không?” “ Là vậy , phu nhân không thích có người ngoài bên cạnh khi lễ Phật,chi nên nô tài không thể tiến vào nội điện, liền ở đại sảnh bên ngoài chờ người.
Đây là cống phẩm cần thiết , xin Thiếu phu nhân nhận lấy .”Tiểu Lục Tử cung kính đưa hộp thức ăn . “Vậy các ngươi liền ở chỗ này đợi một lát.” Cẩn Du cầm hộp thức ăn đi vào nội điện , không biết có phải bị Cấm Vệ quân ngoài cửa làm cho hoảng sợ,nôin điện bên trong không có ai,như vậy cũng tốt , an tĩnh không ít . Đưa hộp thức ăn cho một chú tiểu đang đứng gần Đức Phật, Cẩn Du nhìn chú tiểu mở hộp thức ăn , lấy ra những trái cây cùng bánh ngọt dâng lên trouwsc bàn thờ Đức Phật . Sau đó, Cẩn Du quỳ trên nệm bồ đoàn trước mặt Đức Phật , nhắm mắt chắp tay thành tâm nguyện với tượng Phật . Nàng tin rằng trên đời này có luật nhân quả , bởi vậy đặc biệt thành kính , thậm chí còn thầm niệm Pháp Hoa kinh tế bái Phật tổ . Sau khi nhận ba nén hương mà tiểu sư trao lại, Cẩn Du đứng dậy khấn Phật ba cái từ trái qua phải theo thứ tự bốn phương tám hướng , hướng Phật tổ vái ba cái hành lễ . Ngay khi Cẩn Du cúi lạy Phật tổ thời điểm , đột nhiên có một bàn tay vươn ra từ bên cạnh hung hăng nắm lấy Cẩn Du cánh tay . Nàng cả kinh vô thức muốn kêu lên, lại bị bịt miệng lại . “ Cẩn Du , là ta , không nên gọi .” Cẩn Du nhìnnam nhân bộ dáng thanh nhã trước mặt , cũng đang khẩn trương nhìn nội điện cửa ra vào, trong mắt có chút nghi hoặc , nàng chợt nhớ hắn là .....!.Nhớ ra hắn là ai . “ Tiểu Cao ?” Thì ra đây chính là Tiểu Cao a..... Cẩn Du nhớ lại trước kia Tiểu Cao đối nguyên chủ không tồi , thậm chí còn nhiều lần cứu nguyên chủ . Cho dù thời điểm nguyên chủ bị Minh Tú cùng Nguyễn Phương Hoa hãm hại khắc chết tiểu thiếu gia , vì cố gắng cứu nàng tìm tới đại thiếu gia Xuyên Hạo . Mặc dù đến cùng nguyên chủ bị Xuyên Hạo đánh chết, nhưng là , người này xác thực đã cứu nguyên chủ. Nhưng mà , Cẩn Du nhíu nhíu mày, không phải hắn đã lâu không có tin tức sao? Làm sao có thể xuất hiện ở đây? Tiểu Cao cẩn trọng thấy cửa không có gì bất thường, thở phào nhẹ nhõm, quay lại nhìn Cẩn Du , thấy nàng vẻ mặt mờ mịt lại có chút luống cuống . Không khỏi có chút đau lòng , đưa tay nắm lấy Cẩn Du tay ngược lại làm nàng hoảng sợ . “ Ngươi làm cái gì ?” Cẩn Du dùng sứa rút tay lại, không biết nam nhân này xảy ra chuyện gì , vừa gặp liền đối nàng động tay động chân , trong trí nhớ cũng chưa từng làm vậy với nguyên chủ ...!. “ Cẩn Du, ngươi là đang trách ta sao?” Tiẻu Cao thương tâm nhìn Cẩn Du . Làm ơn , ta căn bản cũng không quen biết ngươi , được không ? Cẩn Du thì thầm trong lòng, ngoài miệng cũng không nói ra. "Thật ra, ta là thích ngươi , ta thật sự rất thích ngươi.
Nếu không, ta cũng sẽ không nhiều lần cứu ngươi ." Tiểu Cao sợ Cẩn Du không tin lời mình nói, hai tay nắm lấy nàng bả vai , thoạt nhìn vô cùng kích động. Cẩn Du không thích người xa lạ đến gần mình, vì vậy dùng sức thoát khỏi tay Tiểu Cao , tránh hắn đụng chạm , "Thế nhưng , không phải lúc trước ngươi nói muốn mang ta đi sao? Nhưng ta đợi đến tối cũng không thấy ngươi xuất hiện." Vốn dĩ , nguyên chủ từng tràn đầy mong đợi , Tiểu Cao mang nàng đi thật xa . Đến cuối cùng, chỉ có Xuyên Hạo xuất hiện . Nghe Cẩn Du nói , Tiểu Cao suy sụp cúi đầu , hai tay bất giác buông xuống, như thể đang tuyệt vọng. " Ta nghĩ chờ có đủ năng lực sẽ mang ngươi đi.
Cẩn Du , rốt cuộc ta cũng có thể tới mang ngươi đi ." Cẩn Du vụng trộm liếc mắt nhìn , lại bị đối phương trong mắt ướt át hù đến.
Nam nhân này vậy mà đã khóc? "Ta không phải muốn thất hẹn , Cẩn Du , thế nhưng ngươi biết không , Đại thiếu gia cai quản kinh thành Cấm Vệ quân , chúng ta không thể trốn thoát.
Hơn nữa cho dù chúng ta có trốn thoát khỏi kinh thành , chúng ta có thể đi đâu? Thế nhưng ta không muốn nhìn ngươi gả cho thiếu gia, cho nên ta đã lựa chọn rời đi trước.
”Tiểu Cao chân thành nói. Cẩn Du buông xuống trong mắt quan sát , trong lòng lại phức tạp , không phải vì lời nói của Tiểu Cao đả động nàng mà nàng cảm thấy lời nói của hắn chân tình thực lòng , nếu nguyên chủ nghe được thì sẽ vô cùng cảm động, có lẽ sẽ bỏ trốn cùng Tiểu Cao . Thế nhưng Cẩn Du cũng không phải nguyên chủ đơn thuần như vậy tính tình , nàng cảm thấy Tiểu Cao không đơn giản , coa thể tránh được Cấm Vệ quân do Xuyên Hạo sắp xếp , đây cũng là chuyện không dễ dàng chút nào.Toàn bộ đại điện không có bóng người , điều này đủ để chứng minh Tiểu Cao này kì lạ . Tiểu Cao không kinh động người bên ngoài lại tìm đến nàng , chỉ sợ thân thủ cao minh , người như vậy ở lại Xuyên phủ chỉ là một hạ nhân , nói thật , thật sự chính lãng phí. Hơn nữa, Cẩn Du hoàn toàn không tin rằng nam nhân này đã bỏ ra nhiều công sức như vậy chỉ để gặp nàng , nhất định là có mục đích khác. Nghĩ đến đây , Cẩn Du chuyển sang vẻ e thẹn vài phần kinh hãi,giương mắt nhìn thoáng qua Tiểu Cao , quả nhiên nhìn thấy Tiểu Cao vẻ mặt chờ mong biểu lộ phía dưới thâm trầm con ngươi . "Tiểu Cao, ta bây giờ là thiếu gia thị thiếp , thân thể cũng đã cho đại thiếu gia.
Ta không xứng với ngươi.
Mặc dù từ ngày kết hôn Đại thiếu gia mỗi ngày đều đánh ta , hắn rất tàn bạo, nhưng dù sao hắn đã là phu quân ...của ta rồi.
Ngươi vẫn nên ...quên ta đi.
” Nói xong liền quay lưng đi , lấy tay bụm mặt, tựa hồ bi thiết nỉ non . Tiểu Cao nhìn Cẩn Du bộ dạng mà cảm thấy nhói đau trong lòng, nghĩ đến sự biến thái của Xuyên Hạo , hắn nhịn không được hung hăng đánh lên bàn bên cạnh tượng Phật một cái , không cam lòng chửi rủa: " Đáng giận ." Cẩn Du bị bất thình lình tiếng động đột ngột ,lại càng hoảng sợ , nam nhân này lá gan cũng quá lớn không sợ sự chú ý của người bên ngoài. “ Cẩn Du .” Tiểu Cao muốn giơ tay an ủi nàng ,lại không biết phải bắt đầu từ đâu , chỉ có thể thất vọng đứng sau Cẩn Du , “Ta không biết mọi chuyện sẽ trở nên như thế này như thế nào, nếu ta sớm biết nó sẽ như thế này.
Ta nhất định sẽ đưa ngươi đi.
” Cẩn Du vẫn không hề lay chuyển. “ Cẩn Du , nghe ta nói, ta có cách giúp nàng thoát khỏi nanh vuốt của thiếu gia.” Tiểu Cao đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, có chút kích động nói. Đã đến, ánh mắt Cẩn Du lóe lên, nhưng vẫn lộ ra vẻ bi thống biểu tình , quay đầu nhìn Tiểu Cao, " Ngươi có thể làm gì? Đại thiếu gia quyền cao chức trọng , lại được hoàng thượng tin tưởng.
Chúng ta không thể đấu lại hắn ..
".