Mau Xuyên Chi Vai Ác Luôn Không Biết Xấu Hổ

Bang!

Đập cái chén xuống đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ, nước trà đổ đầy đất.

"Ngươi nói cái gì?!"

Lý Cảnh đập bàn, lửa giận trong mắt giống như hóa thành thực thể bắn ra: "Các người lại để Thẩm Tịch bị Nguyên Tiêu mang đi dưới mí mắt?!"

Người tổ y liệu chưa bao giờ nhìn qua Lý Cảnh phát giận lớn như vậy, kinh hoàng mà lắp ba lắp bắp nói: "Chúng tôi cũng không ngờ rõ ràng là người trong căn cứ, làm sao thoáng cái liền biến thành Nguyên Tiêu... Đợi, đợi đến thời điểm nghe chuông cảnh báo chạy đến, Nguyên Tiêu đã bắt bác sĩ Thẩm đi..."

"Đáng chết! Có một người mà cũng nhìn không xong, một đám phế vật!"

Sau khi không kiềm chế được cơn giận mà mắng ra câu này, Lý Cảnh giống như mất đi khí lực toàn thân, tê liệt ngã xuống ghế sô pha.

Người tổ y liệu đứng một bên nơm nớp lo sợ không dám hó hé gì, dù sao Nguyên Tiêu là do bọn họ mang đến, vốn dĩ là lỗi của họ, Lý Cảnh không phế bọn họ đã thực tốt tính lắm rồi.

Dù sao, với căn cứ mà nói Thẩm Tịch chẳng những là hệ trị liệu vô cùng quan trọng, mà còn là ——

Omega của Lý Cảnh.

Hiện tại không có omega của lão đại ở đây, hậu quả có bao nhiêu nghiêm trọng, có thể tưởng tượng được.

Lý Cảnh hít sâu vài hơi, miễn cưỡng đem lửa giận ép xuống.

Y gặp qua biết bao nhiêu mưa gió, ngay cả cửa nát nhà tan đều đã trải qua, sớm đã hình thành thói quen dù cho gặp bất cứ chuyện gì cũng phải nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Y biết rõ là, Thẩm Tịch bị bắt cóc, y cũng có trách nhiệm.

Lúc đó, sau khi nghe tin Thẩm Tịch té xỉu ở tổ trị liệu, phản ứng đầu tiên của Lý Cảnh không phải là mang người về, mà là để hắn nghỉ ngơi ở tổ trị liệu, thậm chí không có đi thăm hắn.

Nhìn qua như là hành động giận dỗi, trên thực tế, chính xác là hành động giận dỗi —— trước mặt mọi người Thẩm Tịch ném mặt mũi của y, chẳng lẽ y không thể tức giận với hắn hay sao?


Lý Cảnh trăm triệu lần không nghĩ tới hiện tại y cũng bị Nguyên Tiêu hung hăng bạt cho một bạt tai, vì cách nghĩ ấu trĩ của Lý Cảnh, làm người của y bị kẻ địch đoạt đi.

Lần thứ hai Lý Cảnh hít sâu một hơi.

Hiện tại hối hận cũng đã muộn, y biết rõ tại sao Thẩm Tịch bị bắt đi, cùng với Nguyên Tiêu làm thế nào trà trộn vào.

"Ngươi nói... Ngay từ đầu Nguyên Tiêu đã giả dạng thành người căn cứ chúng ta, người kia tên gì?"

Kinh ngạc phát hiện dường như lão đại không hề tức giận, người tổ trị liệu vội vàng nói: "Lâm Minh, y gọi là Lâm Minh." Nói xong, nhìn Lý Cảnh không nói gì, lại lập tức bổ sung thêm: "Ngay từ đầu chúng tôi căn bản không phát hiện bất cứ dị thường nào. Chỉ biết là y bị thương rất nặng, để bác sĩ Thẩm đi trị liệu, sau đó bác sĩ Trầm té xĩu ở trong phòng bệnh đó, bất tỉnh lâu như vậy chưa từng xảy ra chuyện này, không nghĩ đến cố tình lại xảy ra vào buổi tối —— "

"Ngay cả việc y là Lâm Minh các người đều không nhận ra?"

"Hoàn, hoàn toàn không nhận ra. Y và Lâm Minh lớn lên giống nhau như đúc, huống hồ, vết thương quá nặng, căn bản không nghĩ ra y là đang diễn khổ nhục kế..."

Nghe xong Lý Cảnh trầm mặc, vài giây sau mới nói: "Nói cách khác, y có thể biến thành hình dạng người khác, cũng có thể lúc các ngươi nghe tiếng chuông cảnh báo chạy đến, trong vài phút đồng hồ này rời khỏi căn cứ, còn mang theo Thẩm Tịch..."

"Vâng, chính là như vậy."

Tạm thời bất luận vì lý do gì mà y muốn mang Thẩm Tịch đi, Lý Cảnh đột nhiên phát hiện, Nguyên Tiêu để lại một lỗ hỏng rất lớn ——

Y bại lộ dị năng của mình.

"Cốt truyện này là bệnh tâm thần à? Ta vì cái gì phải ngu như vậy dưới mí mắt Lý Cảnh cướp người?"

"Dù cho phải bộc lộ dị năng của mình để hắn ta phát hiện? Ha ha, cướp Thẩm Tịch là chuyện quái gì vậy? Nhân vật phản diện sẽ phải tìm đường chết cùng đối nghịch với vai chính, đoạt đi người của vai chính sao?"

"Đùa gì thế, ta căn bản không muốn đánh dấu hắn. Kéo cừu hận vai chính? Nói cái này với ta cũng vô dụng, không muốn chính là không muốn."

"Ta còn có người yêu, ngươi không cần phải khiến ta phản bội cô ấy —— "


Ngu Tiểu Mạc bị thanh âm huyên náo của nam nhân đánh thức.

Vừa mở mắt, hắn liền nhìn thấy trong hiện thực nam nhân đang cùng màn hình điều khiển của hệ thống tranh cãi kịch liệt.

Ngu Tiểu Mạc: "....."

Lần đầu tiên thấy có người quang minh chính đại mà đem hệ thống bại lộ ra ngoài, còn cãi nhau cùng hệ thống.

Tuy rằng không nghe được nam nhân cùng hệ thống nói cái gì, nhưng mà có thể tưởng tượng hệ thống này bị ký chủ nhà mình nghi ngờ thêm ghét bỏ, chắc tâm tình của hệ thống tệ lắm.

Đinh.

[ Tiến độ nhiệm vụ: 2/10 ]

[ Điểm tích lũy: 100 ]

Thì ra 100 điểm tích lũy bị mag đi kích hoạt kỹ năng biết cốt truyện mới, Ngu Tiểu Mạc đáng thương hề hề nhìn chính mình mới có thêm 100 điểm, biết trong lúc vô tình tiến độ được thúc đẩy tăng thêm một điểm, đóng màn hình điều khiển.

Nam nhân cũng vừa vặn kết thúc khẩu chiến, vừa quay đầu, liền nhìn thấy Ngu Tiểu Mạc ngồi dậy trên giuờng.

Ngu Tiểu Mạc lạnh lùng đối diện với y, trên mặt viết đầy "Tôi ghét anh anh đừng có tới gần tôi", cực kỳ căm thù.

Nam nhân nhíu nhíu mày, giây tiếp theo, đột nhiên thay đổi gương mặt.

Có lẽ không nên nói như vậy, nhưng mà xác thật ở một giây tiếp theo y liền biến thành một người khác, lúc đầu là nam nhân có tướng mạo thông thường, mà bây giờ là dáng người cao ngất anh tuấn hơn nhiều —— ngoại trừ thay đổi gương mặt bên ngoài, vóc người cũng thay đổi.

Trước tiên Ngu Tiểu Mạc liền nghĩ đến dị năng, xem ra dị năng người này là mô phỏng theo người khác, nói chung, cũng không phải là dị năng tốt lành gì.

—— xuất phát từ những chuyện nam nhân làm lúc trước, bây giờ ấn tượng của Ngu Tiểu Mạc về y cực kỳ kém.


Nam nhân cũng nhìn ra Ngu Tiểu Mạc không thích mình, hừ một tiếng, nói: "Cậu bây giờ đang ở khu Đông, ta là người đứng đầu nơi này, Nguyên Tiêu."

Nguyên Tiêu?

Ngu Tiểu Mạc chưa hạ cảnh giác, trong lòng hơi kinh ngạc một chút.

Nhân vật phản diện chính là Nguyên Tiêu, suy đoán ban đầu của hắn cũng không có sai.

Trong cốt truyện nhánh, yêu cầu hắn phải làm người này trọng thương để nội ứng ngoại hợp cùng vai chính, hủy căn cứ của Nguyên Tiêu. Mà nghe đồn Nguyên Tiêu là dị năng giả đa hệ, muốn trọng thương y, cũng không dễ dàng như vậy.

Trừ phi... Có thể đạt được tín nhiệm cùng hảo cảm của y.

Nghĩ đến tiến độ mới có hai, nhìn nhìn lại nam nhân đang đứng trước mặt mình, Ngu Tiểu Mạc... Quay mặt đi không để ý tới y.

Nguyên Tiêu bị thái độ của hắn làm cho bật cười: "Thái độ của cậu là gì? Làm mặt lạnh cho ai nhìn? Đừng quên bây giờ cậu đang ở địa bàn của ta!"

Ngu Tiểu Mạc buồn bực nói: "Bây giờ anh giết không được tôi, cốt truyện thế giới là do chủ hệ thống thiết lập, ông ta sẽ không cho anh cái quyền đụng đến tôi —— người phải giữ lại cuối cùng để bảo vệ nam chính."

Không ngờ rằng Ngu Tiểu Mạc hiểu rõ việc này như vậy, Nguyên Tiêu nghẹn một chút, sau đó ôn hòa nói: "Xem ra lúc trước bạn trai cậu nói với cậu không ít nha. Nhưng mà thật đáng thương, cậu không thể gặp được y, nói không chừng sau này cũng không gặp được..."

"Không phải anh cũng giống thế sao?"

Ngu Tiểu Mạc cười nhạt: "Vừa nãy tôi nghe thấy được gì gì" Anh có người yêu, lại muốn đánh dấu tôi?"

Nguyên Tiêu: "... Đừng có tưởng ta sẽ thật sự sẽ chạm vào cậu!"

"Tôi cũng sẽ không để anh chạm vào!"

Lúc ở với Lý Cảnh và Nguyên Tiêu, Ngu Tiểu Mạc mới phát hiện chính mình căn bản không muốn nam nhân khác chạm vào trừ Mạc Sở. Vừa nghĩ đến vì cái thứ gọi là kỳ phát tình này mà bị người khác không phải là Mạc Sở đè xuống giường, hắn đã cảm thấy buồn nôn.

Cũng may chuyện bị nhân vật phản diện đánh dấu cũng không có xuất hiện trong cốt truyện nhánh, nếu như có, vậy hắn thà trực tiếp tự sát coi như là kết thúc nhiệm vụ!

Hắn chưa từng nghĩ tới là, sau khi nghe đến tiếng tim đập mãnh liệt của ký chủ, vốn là muốn nói gì đó, Hoàng chần chờ một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn không nói gì.

Nguyên Tiêu phiền não, ở trong phòng đi qua đi lại, ánh mắt nhìn về phía Ngu Tiểu Mạc như là muốn quăng hắn ra ngoài.


Ngu Tiểu Mạc đáp lại rất lãnh đạm, thậm chí hắn nhìn cũng không muốn nhìn Nguyên Tiêu.

"Thật sự là nhìn cậu, ta đã thấy khó khăn rồi!"

Cuối cùng Nguyên Tiêu bùng nổ: "Ta hận cái nhiệm vụ cấp C này!"

Ngu Tiểu Mạc không để ý tới y, cúi đầu sờ sờ nhẫn trên tay.

Hắn cũng hận cái nhiệm vụ cấp C này, làm hắn không gặp được người hắn muốn gặp.

Hắn biết mình nên tỉnh táo, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ ly khai thế giới này. Nhưng vừa nhìn thấy mặt Nguyên Tiêu làm người ta sinh ra chán ghét, suy nghĩ khi y không khách khí chút nào mà trào phúng bộ dạng của mình, Ngu Tiểu Mạc đã cảm thấy phải bình tĩnh cũng là một chuyện rất khó khăn.

Nếu như y chỉ châm biếm mình, vậy hắn còn có thể nhịn. Nhưng cố tình, y nhắc đến Mạc Sở ——

"....."

Đột nhiên Nguyên Tiêu cảm thấy sau lưng lạnh toát.

Y cảnh giác liếc mắt nhìn Ngu Tiểu Mạc, trong lòng bỗng nhiên có dự cảm ở lúc nào đó người này sẽ ở sau lưng đâm mình một đao.

Y luôn cực kỳ tin tưởng dự cảm của mình, huống hồ, nhân vật phản diện đã bị chủ hệ thống chèn ép, nếu như người này thật sự đâm mình một đao, mình cũng chỉ có thể cắn răng cam chịu —— đơn giản là không có nhân quyền.

Vì nhiệm vụ và bảo toàn sinh mệnh của mình, cùng với người yêu không biết đi nơi nào, Nguyên Tiêu quyết định thỏa hiệp: "Đoạt lấy cậu không phải là ý của ta, là hệ thống yêu cầu ta phải làm —— chủ hệ thống thích xem nhân vật phản diện tìm các loại đường chết lót đường cho vai chính, cái này ta không có biện pháp."

Ngu Tiểu Mạc lạnh lùng nhìn y.

Nguyên Tiêu vô lực: "Không bằng chúng ta bình tĩnh một chút mà nói chuyện, cậu sống ở đây, ta tiếp tục đi tập kích thế lực vai chính. Tập kích rồi tập kích hắn ta sẽ bạo phát phản kích thuận tiện cứu cậu ra ngoài, thế nào?"

Trên thực tế, nếu thực sự muốn kéo giá trị cừu hận vai chính không thể ngừng làm những chuyện này, giống như lúc nãy Nguyên Tiêu mới vừa đối thoại cùng hệ thống có tiết lộ ra ngoài phải "Đánh dấu" người vai chính. Nhưng mà, cùng nhau hợp tác thật sự là có lợi cho cả đôi bên —— đặc biệt là hai bọn họ đều không muốn giao tiếp gì với đối phương, muốn mau chóng kết thúc nhiệm vụ này.

Cuối cùng Ngu Tiểu Mạc vẫn gật đầu, lại lạnh lùng nhìn y: "Mặc dù là hợp tác, nhưng chúng ta vẫn là nước giếng không phạm nước sông."

Nguyên Tiêu thở dài: "Cầu còn không được, ta cũng không muốn tiếp xúc nhiều với cậu, nếu không người yêu ta sẽ tức giận."

Vì vậy, ngay từ đầu dưới tình huống ai cũng không muốn dính dáng đến ai, hai người kia miễn cưỡng đạt thành hiệp nghị, coi như là... Thành công bước đầu tiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận