Edit: Nhi Huỳnh
Đan Nhai trước cáo từ rồi rời đi, bởi vì giáo chủ ma giáo đột nhiên xuất hiện ở Đường môn nên hắn còn phải xử lý rất nhiều chuyện, ví dụ như tăng cường cảnh giới chẳng hạn.
Phong Quang một bên cùng Tiết Nhiễm đi đến phòng khách, một bên châm chọc, “Đường Cửu Ca trúng độc, Đường môn tăng cường cảnh giới, giáo chủ ma giáo xuất hiện, Đường môn tăng cường cảnh giới, ta phát hiện cái kiểu tăng cường cảnh giới này giống như không tác dụng gì.
”
“Giáo chủ ma giáo võ công cao cường, cho dù phòng ngự nghiêm ngặt hơn thì hắn có thể quay lại lần nữa cũng không có gì lạ.
” Tiết Nhiễm cười nói: “Câu không có tác dụng gì của nàng trăm ngàn lần đừng để người của Đường môn nghe được, bọn họ sẽ có ý kiến.
”
“Nhưng mà ngươi cũng hiểu ta nói không sai, đúng không?” Phong Quang thấy hắn muốn trả lời, nàng vội bổ sung nói: “không thể nói dối, cũngkhông thể ba phải cái nào cũng được!”
Tiết Nhiễm dừng một giây, vẻ mặt bất lực gật đầu, “Đúng vậy.
”
Nàng thế này mới vừa lòng mà cười, lúc đi đường cố ý vung vẩy cánh tayđang nắm lấy nhau của hai người, thật ra lúc Tiết Nhiễm ý thức được có chỗkhông đúng đã muốn thả tay nàng ra, nhưng mà hắn không ngờ nắm tay nàng thì dễ, muốn thả ra lại khó, nàng cầm tay hắn giận nói cái gì cũngkhông chịu buông ra, còn có xu thế sắp khóc lớn một hồi.
Tiết Nhiễm lựa chọn đầu hàng.
“Đúng rồi, độc của Đường Củ Ca thế nào? Giải được không?”
Hắn dùng âm thanh ấp ám sửa lại, “Là Đường Cửu Ca.
”
“Đường Củ Ca, đúng vậy mà.
” (!)
(!) Đường Cửu Ca (唐九歌 = Tángjiǔgē).
Phong Quang gọi thành Thảng Cửu Cá (躺九个 = Tǎng jiǔ gè), mình đã sửa lại cho nó Việt hóa tí.
Quên đi, hắn bỏ cuộc, “Đường công tử trúng độc Mộng Lý Sinh, chỉ khiến cho hắn ngày ngày ngủ say bất tỉnh, nhưng cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, cũng không xuất hiện bệnh trạng trúng độc khác, đại phu khác chẩn đoán không ra Đường công tử là trúng độc gì, là vì loại độc khiến người ta sống trong mộng này khó gặp, ngay cả ta cũng chỉ gặp qua trong vài trang giấy mục nát từ sách cổ mà thôi.
”
“A? Vậy độc đó không phải rất khó giải sao?”
Trong giọng nói của nàng tràn đầy quan tâm, không phải quan tâm Đường Cửu Ca có thể tỉnh hay không, mà lo lắng vạn nhất hắn không thể giải độc sẽ có chuyện, điểm này đã lấy lòng hắn, “ta không dám nói ta có thể giải tất cả các loại độc, nhưng tám chín phần mười độc trong thiên hạ này, đối với ta bất quá cũng chỉ là một bữa sáng.
”Hắn cười ôn hòa, dung mạo ôn nhu, như mưa tuyết trên đất hạn, xâm nhập lòng người.
Rõ ràng là một câu ăn to nói lớn như vậy, nhưng hắn cứ thế mà bình thản nói ra, lập tức có một loại ma lực khiến người ta không thể không tin phục, nàng nhìn hắn, nhìn không chuyển mắt, “Tiết Nhiễm, ta phát hiện ngươi có vẻ càng ngày càng đẹp mắt.
”
Nam nhân tự tin đều rất tuấn tú!
Lần này lỗ tai Tiết Nhiễm không có đỏ lên hay chân tay luống cuống, hắn nhìn nàng lộ ra một cái mỉm cười mê người, “Nàng cũng càng ngày càng đẹp mắt.
”
Hắn đây là nói thật, bởi vì Phong Quang mỗi ngày đều uống thuốc, cho nên mẩn đỏ trên mặt nàng dần dần biến mất, không bao lâu nữa gương mặt nàng sẽ khôi phục như lúc ban đầu.
Nhưng Phong Quang lại không hiểu, nàng giống như đang bị chọc ghẹo.
Tiết Nhiễm đưa Phong Quang đến cửa, hắn liền đi Luyện dược đường của Đường môn để chế thuốc, Phong Quang không còn lý do nào mà khôngbuông tay hắn, bóng dáng Tiết Nhiễm biến mất rất nhanh không thấy được nữa, nàng nâng tay chính mình lên, quyết định một ngày này sẽ không rửa tay!
Phong Quang tràn đầy sức sống đi vào phòng, đúng lúc nhìn thấy Thanh Ngọc từ cửa viện đi đến, nàng dừng lại động tác đẩy cửa, tâm tình cực kỳ tốt vẫy vẫy tay với Thanh Ngọc, “Tiểu Thanh Ngọc, ngươi về rồi à!”
Thanh Ngọc vừa thấy nàng lập tức xoay người, nhưng lại bị Phong Quang chạy tới ngăn cản, hắn nản lòng thở dài một hơi.
“Thế nào, cái sư tỷ kia sao không trở về với ngươi?”
Thanh Ngọc mặt không chút thay đổi, “Sư tỷ nói muốn đi dạo ở Đường môn.
”
đi dạo cái gì? Muốn đi tìm Nam Cung Ly thì có.
Quan Duyệt Duyệt đột nhiên xuất hiện ở Đường môn mà không ai so đo là vì nể nàng là đồ đệ của Tiết Nhiễm, tất nhiên cũng vì thân phận như thế, nàng ta có thể không cần cố kỵ chỗ nào mà đi lại ở Đường môn.
Phong Quang lấy ngón tay chọc chọc Thanh Ngọc, cười bỉ ổi, “Tiểu Thanh Ngọc, năm nay ngươi mới nhiêu tuổi a, thế mà đã có người trong lòng rồi, người kia còn là sư tỷ lớn tuổi hơn ngươi đó.
”.