Thông đạo rất dài, Phong Quang trên đường bơi đi còn độ khí cho Tiết Nhiễm vài lần, nàng cực kỳ hoài nghi cái gọi là cửa ra thứ hai của mật thất Đường môn này thật ra là muốn lừa chết người ta, bằng không thông đạo dài như vậy, làm gì có được mấy người nín thở được lâu thế chứ? Ngay cả nàng cũng là vì thêm điểm hệ thống vào mới có thể bơi đến mức này.
Cũng không biết đã bơi bao lâu, cuối cùng nàng thấy được ánh trăng trên mặt nước, dùng hết sức lực cả người, nàng mang theo Tiết Nhiễm trồi lên mặt nước, thật vất vả lên trên bờ, Phong Quang mệt mỏi nằm úp sấp xuống đất, thở phì phò, cho dù có thêm điểm khí lực thì mang theo một đại nam nhân bơi lội như vậy cũng rất mệt.
Quay đầu nhìn người nam nhân ở bên người, nàng cắn nhẹ môi, đứng lên, “Tiết Nhiễm, ta sẽ không để cho ngươi chết!”
Nghĩ hắn dù sao cũng mất đi ý thức, căn cứ vào tâm lý không nên lãng phí, nàng ngoan độc bẹp một ngụm lên mặt hắn, “Cái này coi như là tạ lễ ngươi bảo hộ ta ở trong mật thất, đợi ngươi khỏe rồi, ta lại đòi lại ngươi cái lễ lần này ta cứu ngươi.
”
Cái tạ lễ này, cho dù là nàng cứu hắn, hay là hắn cứu nàng, hình như đều là nàng sỗ sàng…
Phong Quang quét mắt nhìn chung quanh, lúc này mới phát hiện thì ra nơi này chính là rừng trúc lúc trước nàng đi lạc, mà bọn họ là vừa đi ra từ trong cái đầm nước nhỏ này, Tiết Nhiễm còn mang thương tích, cố không nghĩ nhiều nữa, nàng đang muốn cõng hắn trên lưng thì có một người đi ra từ trong góc tối.
“Hạ cô nương?” Đan Nhai thấy bộ dạng chật vật của nàng, cực kỳ khó hiểu, “cô nương làm sao vậy?”
Phong Quang như thấy được cứu tinh, “Đan đường chủ! Gặp được ngươi thật là tốt quá, Tiết Nhiễm trúng độc, van cầu ngươi cứu hắn!”
“Cái gì? Trúng độc?” Đan Nhai kinh ngạc, hắn vội vàng đi qua, đến khi nhìn thấy Tiết Nhiễm hấp hối nằm trên đất, hắn bỗng nhiên nắm chặt kiếm trong tay.
Phong Quang kỳ quái tại sao hắn lại đột nhiên trầm mặc, “Đan đường chủ, sao vậy?”
Đan Nhai không nói, nhìn có ánh trăng lờ mờ trong bóng đêm, sắc mặt hắn cũng tối đen không rõ.
Phong Quang bất giác dời người hướng qua Tiết Nhiễm, lúc này, một bàn tay lạnh lẽo bắt lấy cổ tay nàng, này quay đầu, nhìn thấy Tiết Nhiễm mở mắt, vui mừng nói: “Ngươi tỉnh!”
Đan Nhai giật mình thở phào, rất nhanh quan tâm nói: “Tiết thần y, ngươi không sao chứ?”
“không có việc gì.
” Tiết Nhiễm ngồi dậy từ mặt đất, Phong Quang đỡ hắn đứng lên, hắn giương môi khẽ cười với Phong Quang, “Để nàng lo lắng rồi.
”
“Độc của ngươi?”
“Thể chất của ta đặc thù, chỉ cần qua một đoạn thời gian, độc trong cơ thể sẽ tự động được giải trừ.
” Cho nên, trước lúc té xỉu, hắn mới nói là chỉ cần qua một lát là tốt rồi, hắn lại không nghĩ rằng nàng lại sẽ liều mạng cứu hắn.
Phong Quang thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Vậy là tốt rồi.
”
Nàng yên lòng tươi cười trong sáng, rất dễ dàng làm cho người ta cảm thấy bản thân trong mắt nàng có sự tồn tại cực kỳ quan trọng, nhưng Tiết Nhiễm cũng chú ý đến chuyện khác, bởi vì đã đến nửa đêm, nàng mặc rất mỏng, cũng bởi vậy sau khi cả người ướt đẫm, dáng người lả lướt quyến rũ hoàn toàn lộ ra dưới mắt mọi người, bởi vì lo lắng cho thân thể của hắn, nàng một chút cũng không chú ý đến chuyện này.
Ánh mắt Tiết Nhiễm tối sầm lại, cởi trường bào ướt đẫm phủ lên thân thể nàng, Phong Quang khó hiểu hắn vì sao đột nhiên đem một cái y phục ẩm ướt phủ lên người mình, Tiết Nhiễm nhìn Đan Nhai, Đan Nhai cũng nhanh chóng nhận ra, hắn chuyển tầm mắtđi, không dám nhìn Phong Quang nữa.
Tiết Nhiễm cố ý vô tình chắn trước người Phong Quang, hắn hỏi: “Đan đường chủ sao lại xuất hiện ở đây?”
“Nhận được tin tức, đệ tử phụ trách trông coi mậ thất lúc thay ca đột nhiên bị tập kích, ta nghĩ có thể là giáo chủ ma giáo lại tới nữa, cho nên đặc biệt điều tra chung quanh một phen mới có thể an tâm, Tiết thần y và Hạ cô nương, lúc này sao lại xuất hiện với bộ dạng như thế?”.