Đường Cửu Ca trúng độc, cũng chỉ là một trò cười mà thôi.
đi trên đường về sân vườn, Phong Quang vỗ vỗ đầu Thanh Ngọc, “Tiểu Thanh Ngọc, ngươi đến thời kỳ phản nghịch cũng không thể giống Đường Cửu Ca như vậy đâu, bất quá sư phụ ngươi cũng sẽ không kêu ngươi đi đám hỏi hay gì, ngươi cũng không cần làm như Đường Củ Ca như vừa rồi.
”
Thanh Ngọc hất tay nàng ra, “Ta mới không có ngây thơ như hắn!”
“Xong rồi.
” Phong Quang lẻn đến bên người Tiết Nhiễm, dùng giọng điệu đáng thương tố cáo nhi tử nhà ta sao lại không đáng yêu chút nào nói: “Đứa nhỏ này thật sự đến thời kỳ phản nghịch rồi.
”
Thanh Ngọc nói không lại nàng, vì thế hừ một tiếng, bỏ lại một câu “Ta trở về sắc thuốc” rồi bỏ chạy xa.
Tiết Nhiễm cúi đầu cười nhạt, “Nàng lại chọc hắn.
”
“Hắc hắc, ai kêu hắn đáng yêu như vậy chứ? Nói, ngươi cứ thế mà nhìn Quan Duyệt Duyệt và Dịch Vô Thương ở cùng một chỗ à, không có một chút cảm giác mất hứng nào sao?” Nàng thử thăm dò mà hỏi, mấy ngày qua, Quan Duyệt Duyệt đều ở cùng một chỗ với Dịch Vô Thương, tựa như vừa nãy đi ra từ phòng của Đường Cửu Ca, bọn họ hai người cũng không chào một cái rồi biến đi đâu mất, Phong Quang coi như cũng hiểu được vì sao Nam Cung Ly không đến tìm nàng gây phiền toái, có nữ nhân mìnhyêu ở bên người, hắn đương nhiên đem chuyện muốn giết nàng hoãn lại.
Tiết Nhiễm hờ hững nói: “Duyệt Duyệt trưởng thành, lúc này Duyệt Duyệt đúng là cũng có thế giới của chính mình.
”
Lời này giống như là nói nuôi chim chóc lớn rồi thì nên để nó bay đi, nhưng loại cảm xúc tên là ghen cũng không có.
Phong Quang theo dõi hắn, nhìn không chuyển mắt.
Tiết Nhiễm không khỏi cười nói: “Sao lại nhìn ta như vậy, không phải gần đây ta lại trở nên đẹp mắt hơn chứ?”
Nàng dừng trong chốc lát, “Thật tự kỷ!”
Tiết Nhiễm không có loại cảm tình này với Quan Duyệt Duyệt không phải nàng nên cảm thấy cao hứng sao? Nhưng sao nàng lại cảm thấy có điều kỳ lạ chứ?
Tiết Nhiễm xấu hổ sờ sờ mũi, “Chuyện ở Đường môn đã xong, chúng ta cũng có thể cáo từ rồi đi về.
”
“Tốt, ở Đường môn không chơi được, giáo chủ ma giáo ba ngày hai bữa xâm nhập vẫn còn nguy hiểm, vẫn là cố Nhân thôn… à, là cố Nhân cốc an toàn chút!” Bận sửa lại cách nói của mình, nàng lại ôm cánh tay hắn nói: “Ta nói với ngươi, ánh mắt sáng như tuyết của ta lại phát hiện một đôi tiểu tình nhân nha.
”
“Ha? Là ai?”
“Chính là nha hoàn của Đường lão phu nhân, gọi là Kim Lũ thì phải, nàng thích Đan Nhai, bất quá Đan Nhai có thích nàng ấy hay không thì ta không biết.
”
“Làm sao nàng nhìn ra được?”
“Chính là bằng cảm giác đó…”
Trời chiều sưởi ấm con người, dương quang phủ kín đường đá, theo âm thanh líu ríu của thiếu nữ, bước chân cũng vui vẻ hơn nhiều, bóng của hai người kéo ra rất dài, quấn quýt cùng một chỗ, trong chốc lát ấy, không khí thật ấm áp.
Mặt trời lặn, trăng dâng cao, tới gần giờ Tý, một tiếng quạ kêu khóc phá thủng khônggian, một bóng người chậm rãi đi vào trong rừng trúc.
Kim Lũ quỳ trên mặt đất, “Bái kiến giáo chủ.
”
Nam Cung Ly cười yêu mị nói: “Mấy năm nay để cho ngươi nằm vùng tại Đường môn, vất vả cho ngươi.
”
“Thuộc hạ không dám kể khổ.
” Kim Lũ cúi đầu, không dám nhìn nam nhân trước mặt.
“Ít nhiều nhờ ngươi, ta mới có thể lấy được chìa khóa của mật thất Đường môn, ta hỏi ngươi, ngươi cũng biết mật thất Đường môn có cửa ra vào thứ hai chứ?”
“Giáo chủ tha tội, thuộc hạ không biết.
”
“không biết thì không biết.
” Chính là Hạ Phong Quang và Tiết Nhiễm có thể không đira từ cửa đá, điểm này làm cho hắn cảm thấy kỳ lạ, Nam Cung Ly hai mắt híp lại, “Kim Lũ, Đường Cửu Ca có ý với ngươi, ngươi lợi dụng cho tốt, còn tâm tư của hắn, ngươi thu liễm cho tốt, hiểu chưa?”
“Vâng… giáo chủ.
”
Nam Cung Ly lại đột nhiên thu lợi hơi thở đông lạnh, hắn cười hào phóng, rất ôn hòa mà nói: “Đợi lấy được Bạo vũ lê hao châm, ngươi lập tức có thể ly khai Đường môn trở về Tổng đàn, Kim Lũ, vị trí tả hộ pháp của ta, vẫn luôn để lại cho ngươi.
”
Kim Lũ cúi đầu, trong mắt một mảnh lạnh lẽo, “Tạ giáo chủ.
”.