Tới gần đem khuya, Mộ Lương đứng trước cửa lều trại do dự không biết nên đi vào hay không, trước lều trại có bốn cung nữa trấn thủ thoạt nhìn không dễ nói chuyện lắm, vấn đề mà hắn do dự đương nhiên không phải vì bốn cung nữ thoạt nhìn khó nói chuyện này, mà là vì có nên đi tìm Hạ Phong Quang hay không.
Bước chân của hắn cứ thong thả đi tới đi lui, nghĩ nếu không thì mai đi tìm Hạ Phong Quang cũng được, vừa tính rời đi lại nhìn thấy vị Khiêm vương có vẻ rất ôn hòa kia từ bên trong đi ra, bước chân định rời đi dừng một chút.
Cố Ngôn cũng thấy được Mộ Lương, hắn nhìn bốn người Tiểu Ngã dặn dò hầu hạ Phong Quang cho tốt, đi qua, “Mộ công tử đã trễ thế này, sao lại ở trước trướng của bệ hạ?”
Lời này, có nghĩa là đã trễ thế này Mộ Lương hắn không nên đến đây, nhưng chính hắn cũng đã trễ thế này còn từ trong lều trại của người ta đi ra!
Mộ Lương là một người thẳng tính, chưa từng giao tiếp cùng loại người của triều đình thế này, hắn lấy ra vòng chân kia, “Đây là khi ta đi Đông Dương thành làm việc, nữ hoàng cho ta làm tín vật, hiện tại việc đã xong xuôi, ta nên đem cái này trả lại cho nàng.
”
“Hiện tại bệ hạ đã nghỉ ngơi rồi, Mộ công tử đưa cho ta đi, ta sẽ chuyển cho bệ hạ.
”
Mộ Lương cứ cảm thấy lời này hình như không đúng lắm, nữ hoàng nghỉ ngơi, nhưng nam nhân này đi ra từ trong lều trại của bệ hạ, vẫn luôn nghe hắn là lão sư của nữ hoàng, mỗi ngày sớm chiều ở chung, nói như vậy… nói như vậy…
Nữ hoàng mất ngủ, cho nên tìm tiên sinh đến kể chuyện xưa?
Cố Ngôn thấy hắn đột nhiên đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, liền gọi một tiếng, “Mộ công tử.
”
Mộ Lương sửng sốt, cầm vòng chân trong tay đưa cho hắn, “Vậy thứ này giao cho ngươi.
”
“Mộ công tử yên tâm.
”
Mộ Lương đưa xong, cũng không cần phải lưu lại làm gì, hắn nói tiếng cáo từ liền đi mất.
Hắn cũng không biết, chính hành động này đã lượm được mạng của mình trở về.
Cố Ngôn nâng tay lên, bảo châu trên chuỗi dây lập lòe tỏa sáng dưới ánh trăng, nguồn sáng trắng ấy khiến người kìm lòng không được liên tưởng đến da thịt của nàng, cũng sạch sẽ hoàn mỹ như vậy.
Nhưng mà, dù sao thì nàng cũng không giống viên bảo châu này, bởi vì hắn sẽ không để người nam nhân thứ hai nào chạm vào nàng.
Hắn đi đến một góc tối, âm thanh lạnh lùng nói: “Mười ba.
”
Trong bóng đêm, xuất hiện một nam nhân áo đen che mặt, trong tay hắn cầm lấy một cái hòm hình chữ nhật, cung kính quỳ gối bên người chủ nhân, hắn mở hòm ra, mượn ánh trăng mỏng manh có thể thấy trong hòm có rất nhiều ô vuông, trong mỗi cái ô vuông là rất nhiều vật phẩm trang sức khác nhau.
Nếu có lòng chú ý, liền có thể phát hiện ra những đồ trang sức này, mỗi một cái đều giống với đồ trang sức mà nữ hoàng bệ hạ thích đeo.
Cố Ngôn cầm trong tay một thứ gì đó, quăng một cái như ném rác cho hắc y nhân tên gọi mười ba, “Cái này đã bẩn rồi, xử lý nó.
”
Mười ba cúi đầu, “Dạ.
”
Hắn lại lấy ra một dây xích nạm Nhân ngư châu từ trong hòm, mười ba đóng nắp hòm lại, theo tiếng gió biến mất không thấy đâu.
Trên đời này chỉ có duy nhất một viên Nhân ngư châu?
Không phải duy nhất, chỉ là tất cả Nhân ngư châu đều ở trong tay hắn mà thôi, tuy rằng số lượng không nhiều lắm, nhưng cũng có bảy tám viên, trên đời này, không ai có thể dùng chung một vật với nàng.
Cố Ngôn vuốt ve hạt châu sạch sẽ không tỳ vết, mỉm cười, hắn lại đi vòng vèo trở về lều trại của Phong Quang, bốn người Tiểu Ngã thấy cũng không ai dám ngăn cản hắn.
Người nằm trên giường ôm chăn cuộn thành một khối đang ngủ say, hắn biết, nàng lúc ngủ vẫn luôn thích dùng tư thế này, hai chân nõn nà đó cũng từ trong chăn duỗi ra ngoài.
Hắn ngồi ở bên giường, cầm vòng chân thắt lên mắt cá chân nàng, lại nhân cơ hội sờ soạng bắp chân bóng loáng của nàng vài cái, nàng mệt muốn chết rồi nên ngủ rất sâu, ngay cả có một người người đang mơ ước chân nàng ngồi đây cũng không biết.
Vốn định nhìn xem liếc mắt một cái rồi rời đi, Cố Ngôn bỗng nhiên thay đổi ý định, hắn hất chăn ra, nằm ở bên cạnh người nàng.
Đem nàng ôm vào trong lòng, hắn thở dài một tiếng.
Thật tốt, cuối cùng cũng đã trưởng thành.
.