cố Ngôn nói đúng, Phong Quang không hiểu chiến sự.
Ngay cả khi nhìn bàn cát, trong đầu nàng cũng một mảnh mờ mịt, trái lại Hạ Phong Nhã và Lam Thính Dung, đối với thủy công hay hỏa công thì hai bọn họ cũng có thể tán gẫu khí thế ngất trời, Phong Quang than thở bóp cổ tay, cảm giác sâu sắc chính mình thẹn với ngôi vị hoàng đế này, ngay lúc nàng đang nghĩ có nên dứt khoát đem ngôi vị hoàng đế tặng cho Phong Nhã thì cố Ngôn đi vào quân trướng.
Phong Quang lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi nói: “Vương thúc, ngươi đã đến rồi.
”
Phải biết là lúc Hạ Phong Nhã cùng Lam Thính Dung thảo luận chiến sự, nàng hoàn toàn không chen lọt vào một câu nào, cảm giác đó rất xấu hổ.
cố Ngôn nhã nhặn hiền lành cười nói: “Thân mình bệ hạ đã tốt hơn chưa?”
Hạ Phong Nhã và Lam Thính Dung đều cứng đờ.
Phong Quang cắn răng, “cố Ngôn, thân mình ta rất tốt!”
“Vậy thì tốt, thần lo lắng bệ hạ mới đến đây, không quen với khí hậu, còn định mời thái y kê ra một thang thuốc cho bệ hạ, nay xem ra là chuyện dư thừa rồi.
”
Sắc mặt Lam Thính Dung và Hạ Phong Nhã trở về bình thường.
“Hoàng tỷ, tỷ nếu thân thể không thoải mái, thì ở lại quân trướng nghỉ ngơi đi.
” Hạ Phong Nhã quan tâm nói, hiện tại nàng đã khôi phục quần áo nữ giới, thân phận công chúa của nàng tất nhiên cũng đã được công khai.
“Khụ… đừng cho ta là người không biết ăn khổ.
” Phong Quang mặt không đỏ timkhông nhảy, “Chiến sĩ biên quan gian khổ như vậy, ta thân là vua của một nước, sao có thể được nuông chiều mà đợi ở phía sau hậu đài?”
“Nhưng mà hoàng tỷ, trên người tỷ đều nổi mẩn hết rồi.
”
“Cái gì???” Phong Quang sợ tới mức nhìn trái nhìn phải, cuối cùng hai tay bụm mặt, khẩn trương hỏi: “Là trên mặt nổi mẩn sao?”
Nữ nhân đều coi trọng gương mặt, ngay cả nàng cũng không ngoại lệ.
Hạ Phong Nhã chỉ vào cổ nàng, “Hoàng tỷ, là bên gáy tỷ nổi mẩn.
”
Phong Quang: “…”
Đó không phải là mẩn đâu! Là sáng nay cái nam nhân cố Ngôn này trồng dâu tây đó!
cố Ngôn chậm chạp nói: “Thần thấy, không giống mẩn.
”
“Vậy đó là cái gì?” Hạ Phong Nhã khó hiểu.
“Nhìn giống như…”
Phong Quang hung tợn theo dõi hắn, rất có tư thế ngươi mà dám nói ra về sau đừng hòng tiến vào gian phòng của ta.
cố Ngôn mỉm cười, “Là bị muỗi cắn.
”
“À… thì ra là như vậy.
”
Lam Thính Dung không nói gì nhìn Hạ Phong Nhã, hắn không đoán được là vị công chúa này ở phương diện quân sự có rất nhiều giải thích mới lạ, nhưng đối với vị Khiêm vương rõ ràng trợn mắt nói dối này mà cũng tin cho được, hoàn toàn không hề nghi ngờ gì.
Nói nhảm!
Hạ Phong Nhã thân là người hiện đại đọc trăm ngàn sách tiểu hoàng thư, tất nhiên biết trên cổ Phong Quang là cái gì, là dấu hôn dấu hôn đó! Nhưng mà cố Ngôn nói với nàng đó là muỗi cắn, nàng cũng chỉ có thể tin tưởng đó là muỗi cắn, làm nghịch lại với ý tứ của nam nhân này sẽ chết rất thảm, nàng thật lâu trước đây đã hiểu được đạo lý này.
Nàng không khỏi dùng ánh mắt đồng tình nhìn Phong Quang, hoảng tỷ của ta, tỷ rốt cục bất hạnh bị nam nhân lòng dạ đen tối này ăn sạch sành sanh rồi!
Lam Thính Dung trầm lặng, Phong Nhã đồng tình, còn có cố Ngôn trêu đùa, Phong Quang lựa chọn cúi người, rất là mệt lòng mà thở dài.
Nữ hoàng là nàng đây trong mắt vài người, thật sự là quá không có uy tín!
cố Ngôn đi đến bên người Phong Quang, vô thức đem nàng cách ly khỏi Lam Thính Dung và Hạ Phong Nhã, hắn rất là nghiêm túc thoáng trầm ngâm, dùng giọng điệu nói chuyện công hỏi: “Lam tướng quân, Lang Thao quốc hạ độc tại nguồn nước, chuyện giải dược đã có tiến triển chưa?”
Phong Quang đau thương buồn bã một mình cũng không khỏi xoay người nhìn Lam Thính Dung, chờ hắn trả lời, nàng tuy rằng văn dốt võ nát, lại không có chí tiến thủ, nhưng nói thế nào cũng là một hoàng đế, quan tâm cái ngôi vị này có thể ngồi an ổn hay không cũng là chuyện đương nhiên.
Nàng đến đây tìm Lam Thính Dung vốn cũng định hỏi cái này, nhưng vừa đi vào đã thấy Lam Thính Dung và Hạ Phong Nhã tán gẫu quên hết trời đất, nàng chọc vàokhông được câu nào, cũng không hỏi ra được.
.