Edit: Nhi Huỳnh
Bản năng Tiền Tù cảm thấy sợ hãi, nhưng hắn cũng không cách nào mà hiểu được, “Khiêm vương nói muốn nữ hoàng nhìn thấy ngươi bị thương… là ý gì?”
“Chỉ khi nào bệ hạ tận mắt nhìn thấy ta cam lòng vì nàng mà đi tìm chết, nàng mới có thể càng thêm yêu ta, càng thêm rời không được ta.
” Hắn hơi cười vui mừng, “Tiền thống lĩnh, ngươi cũng biết là bệ hạ quá mứckhông tim không phổi, quá mức bạc tình, nếu vài chục năm nữa, dung nhan của ta không còn, nàng nhìn trúng nam nhân khác thì phải làm sao đây? Ta cần một cơ hội, cơ hội để Phong Quang có thể khăng khăng một mực đối với ta.
”
Hắn hiểu rõ Phong Quang, cho dù dung mạo của hắn già cả, cho dù là nàng không yêu hắn, bởi vì áy náy, nàng cũng sẽ không rời khỏi hắn.
“Vẻn vẹn chỉ vì nguyên nhân này…” Tiền Tù giật mình ngơ ngác nói: “Ngươi liền… cứ thế sảng khoái đâm bản thân hai kiếm?”
“Vẻn vẹn chỉ vì nguyên nhân này.
” Thương tích của cố Ngôn còn chưa khỏi hoàn toàn, cho nên sắc mặt hắn còn chút tái nhợt bệnh tật, nhưng khi hắn cười khẽ, vẻ tái nhợt lại khiến hắn tăng thêm vài phần xinh đẹp kỳ lạ, “Theo ta, cho dù là đứt tay hay là đứt chân, chì còn còn sống, có thể đổi được lòng ái mộ thật tình của Phong Quang, những hi sinh này đều đáng giá.
”
Tiền Tù đã không biết nên phản ứng như thế nào, loại người kinh tài tuyệt thế như cố Ngôn, với năng lực của hắn thì muốn ngôi vị hoàng đế còn không phải là dễ như trở bàn tay sao? Nhưng chí hướng của hắn lại khôngở ngôi vị hoàng đế, mục đích của hắn, là ở trên người ngồi trên ngôi vị hoàng đế kia.
Tiền Tù vẫn không thể tin được như cũ, chỉ vì đoạt được niềm vui của nữ hoàng, nghiệp lớn sắp thành của hắn, đã bước được một chân vào, lại bị cố Ngôn nhẹ nhàng phá hủy.
Hắn tìm ra lỗ hổng trong lời nói của cố Ngôn, “Ngươi làm sao cam đoan được là Trấn quốc công sẽ giúp ngươi? Mạng của tôn tử hắn lại ở trong tay ta, ngươi còn không nghĩ tới chuyện nếu lúc ấy ta muốn hạ lệnh giết ngươi, ngươi có bản lĩnh làm gì được sao?”
“Tô Bích nói bản thân và Trấn quốc công phủ có huyết hải thâm cừu mới đồng ý giúp Tiền thống lĩnh, Tiền thống lĩnh, ngươi tin sao?”
Tiền Tù khẽ nắm chặt tay, “Tô Bích là người của ngươi.
”
“không sai, thật ra, Phong Quang là một người thông minh, nàng thế mà có thể nghĩ đến biện pháp lợi dụng Trấn quốc công áp chế ngươi, nhưng mà cũng không có gì đáng ngạc nhiên, dù sao, nàng là bảo bối mà ta tự tay nuôi lớn, nhưng đáng tiếc là ta phải làm nàng thất vọng, bởi vì ta không thể để ngươi thất bại, nếu khôngmưu kế của ta làm thế nào mà thành công được? May mà, nước cờ Tô Bích dùng để đề phòng tai họa này, ta chưa có đi sai.
” cố Ngôn chậm rãi nói: “Còn ta sao lại có thể bảo đảm không bị ngươi giết chết…”
Hắn cười mà không nói.
Tiền Tù bỗng nhiên nhận ra được, “Là Tô Nhứ… Tô Nhứ cũng là người của ngươi!”
“Tiền thống lĩnh quả nhiên là thông minh.
” Câu thông mình được nói ra từ miệng hắn, không nghi ngờ gì chính là lời châm chọc lớn nhất.
Tô Nhứ từ ngoài cửa đi vào, nàng đứng phía sau bốn người Tiểu Ngã, cúi người với Tiền Tù: “Tiểu nữ bái kiến Tiền thống lĩnh.
”
Tiền Tù lạnh giọng, “Tô Nhứ!”
“Tiến thống lĩnh cớ gì? Tức giận sao?” Tô Nhứ khó hiểu, “Ngươi muốn cầm tù nữ hoàng, ngươi muốn ngọc tỷ, này nọ, Tô Nhứ đều giúp ngươi làm được không phải sao?”
Tô Nhứ còn có một cái tên là mười bảy, nàng vốn là cô nhi, là cố Ngôn nhặt được nàng, xem nàng làm một cọcâm thầm bồi dưỡng, Tố Linh Hiên, tên tuổi thần thông của nàng, tất cả đều do cố Ngôn một tay tạo thành, vì để khi thời điểm đến, nàng có thể tìm tới Tiền Tù, hơn nữa nói cho hắn là ngày thành công của hắn đã sắp đến, Tiền Tù là một người mê tín, đối với một nữ nhân được thế gian coi là nữ thần, hắn cho dù hoài nghi, nhưng vẫn không nhịn được mà nghe vào một hai phần.
Nhưng mà, khi ở trên đường lần đầu tiên nhìn thấy Phong Quang, nàng lại nói những lời đó, đơn giản là vì nàng không cam lòng, không cam lòng tại sao chủ nhân lại tình ý sâu nặng đối với một tiểu nha đầu bốc đồng như vậy, nàng ở bên cạnh chủ nhân đã nhiều năm, không ai hiểu rõ hơn nàng, bề ngoài chủ nhân thoạt nhìn dịu dàng, nhưng trong xương cốt chỉ có sự lạnh nhạt.
Nhưng ngoại lệ của hắn, chỉ để cho tiểu nha đầu không bất tài vô dụng kia.
không cam lòng sao?
không, từ ngày đầu tiên nàng được chủ nhân mang về, chủ nhân đã nói qua, nàng chỉ là một quân cờ mà thời, lúc đó nàng còn nghĩ là, một quân cờ cũng tốt, ít nhất, chủ nhân cho rằng nàng vẫn còn giá trị tồn tại.
Tô Nhứ ở bên này đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, Tiền Tù ở bên kia biết rõ đã không thể cứu vãn được nữa, hắn lại càng muốn hiểu rõ hơn, “Khiêm vương điện hạ tính kế tốt như vậy… không biết là, Khiêm vương từ khi nào đã mưu đồ xong hết thảy?”
cố Ngôn cười khẽ, “Mười năm trước.
”
“Mười năm trước… chỉ vì để có một ngày diễn một màn tự hại mình trước mặt nữ hoàng?”
“không sai.
”
Mười năm trước, Hạ Phong Quang chẳng qua chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, nhưng cố Ngôn đã có thể nghĩ ra biện pháp cực đoan như vậy, chỉ vì có thể có một ngày khiến cho nàng khăng khăng một mực yêu hắn…
Tiền Tù không thể hiểu được, “Ngưoi là đồ điên…”.