Edit: Nhi Huỳnh
Trong tẩm cung hoàn toàn im ắng.
Hạ Phong Nhã vừa thấy cố Ngôn đến, rất có mắt nhìn mà giật nhẹ ống tay áo của Mộ Lương, kéo hắn đi mất.
cố Ngôn lập tức đi đến bên giường, thiếu nữ trên giường ngủ an tĩnh, dung nhan xinh đẹp mà tĩnh lặng, nhu thuận đến mức khiến người ta thương vào tận tim gan, cố Ngôn nâng tay, ngón tay nhỏ nhẹ xoa xoa mặt nàng, tiện đà cúi đầu, hôn lên giữa mày nàng.
Hắn chuẩn bị nhiều năm, tính kế rất nhiều, chỉ vì bảo đảm nàng có thể vẫn luôn ở bên người hắn, có lẽ ở trong mắt người khác, hắn làm nhiều chuyện như vậy chỉ vì nhận được niềm vui của một nữ nhân, hắn nhất định là một người điên không có khát vọng, nhưng trong mắt cố Ngôn, giang sơn dù tốt cũng không sánh bằng việc có nàng bầu bạn bên người dài lâu.
Còn nhớ mười lăm năm trước, lúc cố Ngôn vừa mười ba ôm đứa bé mới sinh ở trong lòng, hắn bỗng nhiên thấy bảo vật mà bản thân đã đánh rơi bấy lâu nay đã trở lại, thật vậy, từ khi cố Ngôn có nhận thức, hắn luôn thấy bản thân thiếu đi thứ gì đó,không phải là vật chất, mà là trên tinh thần, hắn dường như từ lúc mới sinh ra đã có một lổ hổng ở trong tim, trống rỗng, cho dù là vinh hoa phú quý hay quyền cao chức trọng cũng không thể lấp đầy, cho đến khi hắn gặp được bé gái kia, đem bé gái đó ôm vào ngực, hắn sinh ra một cảm giác thỏa mãn rất kỳ lạ.
cố Ngôn thường xuyên không có lý do gì mà mơ một giấc mộng, chuyện xảy ra ở trong mộng làm cho hắn cảm thấy khủng hoảng, không phải vì trong mộng bản thân sẽ vĩnh viễn sống cuộc đời trường sinh bất lão, mà là vì trên con đường trường sinh ấy, lại không có hồng y thiếu nữa kia bầu bạn.
Trong mộng cố Ngôn vẫn luôn không thấy rõ mặt của thiếu nữ, trước khi chân chính nhìn thấy Phong Quang, hắn vẫn luôn cho rằng đó bất quá cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi, nhưng một khắc kia nhìn thấy Phong Quang, gương mặt của nữ tử trong mộng lại trở nên rõ ràng, mà hắn cũng ôm chặt bé gái ấy, sử dụng hết mọi sức lực mới kìm nén được xúc động muốn mang nàng rời hoàng cung đưa về phủ đệ.
cố Ngôn không rõ vì sao bản thân lại cố chấp đến gần như biến thái với Phong Quang lúc ấy hãy còn bé con như vậy, hắn chỉ hiểu được là chính hắn lại cực kỳ hưởng thụ phần cố chấp ấy, hắn không tin có tồn tại kiếp trước kiếp này, cho nên hắn đem sự cố chấp đối với phong quang quy tội thành sự hấp dẫn và phù hợp tận sâu trong linh hồn.
Ngươi xem, từ ngày đầu tiên nàng sinh ra đã bị hắn coi trọng, vậy nàng tất nhiên nên thuộc về hắn, có người ở trước mặt hắn nói nữ hoàng quá mức tùy hứng, mời hắn thân là lão sư của nữ hoàng có thể dạy bảo nữ hoàng bệ hạ cho thật tốt, cố Ngôn cũng chỉ cười mà không nói gì, nàng tùy hứng tất cả là vì hắn tạo thói quen đó cho nàng, hắn sao có thể nhẫn tâm trách móc nặng nề chứ?
Cũng có người sẽ đến khuyên can cố Ngôn dứt khoát mưu hại nữ hoàng rồi cướp đoạt ngôi vị hoàng đế, mà những người này, hiện tại đều đã trở thành người lợn trong phòng tối, bởi vì quá mức ngu xuẩn, cho nên không ai có thể cứu được bọn họ.
Lông mi khẽ nhúc nhích, người đang ngủ chậm rãi mở mắt, Phong Quang vừa mới tỉnh ngủ, còn có chút mơ hồ, nàng nhìn chằm chằm cố Ngôn, thật lâu sau mới phản ứng lại.
A… Thật đúng là đáng yêu đến chết tiệt.
cố Ngôn cúi đầu, quấn quýt hôn môi nàng một hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Bệ hạ tỉnh ngủ.
”
“cố Ngôn…” Giọng nàng mờ mịt kỳ ảo, không xác định được mà nhìn hắn một lúc lâu, khi cố Ngôn vừa cười hôn nàng một chút, nàng cuối cùng cũng ngồi dậy ôm lấy hắn, “Ngươi không có việc gì, thật tốt!”
Tay hắn nhè nhẹ vỗ về lưng nàng, dịu dàng nói: “Thần còn muốn phụ tá bệ hạ, sao có thể gặp chuyện không may được?”
“Vậy thương thế của ngươi?”
“Bệ hạ yên tâm, đã không có gì trở ngại.
” Cho dù khi nàng nhào đến đâm vào vết thương ở ngực đau đớn vô cùng, hắn cũngkhông chút nào cảm nhận được, âu yếm mỹ nhân ở trong ngực, ai lại phân tâm đi chú ý mấy chuyện không quan trọng làm gì?.