Trong xe, Diệp Đình Thu bên lái xe bên lại hỏi: "Tiên Tiên về nhà, em sẽ cùng ba cùng dì Bạch nói chuyện này sao?"
Ngân Hà liền phiên dịch cho Bạch Tiên Tiên: "Ý Hắn là, nếu người nói ra vậy thì hôm nay không cần về nhà, Diệp Sơn ba của hắn khẳng định có thể tra ra việc này là Diệp Đình Thu làm, hắn chết cũng đến kéo người để làm đệm lưng.
"
Bạch Tiên Tiên lập tức lắc đầu: "Loại chuyện này còn làm phiền chú Diệp sao?"
Nàng xưng hô Diệp Đình Thu ba Diệp Sơn là chú.
Từ mặt gương liếc mắt xem kỹ cái con bé này còn khá hiểu biết, sự ôn nhu trong đôi mắt Diệp Đình Thu càng thêm sâu nặng, có thể làm bất kỳ cô bé không rành sự đời chết chìm trong đó: "Đương nhiên không cần, sự việc còn lại bao gồm bọn bắt cóc ở kho hàng, anh giải quyết là ổn.
"
Diệp Đình Thu giẫm chân ga, hai giờ sau, hai người đến một tòa biệt thự ở trung tâm thành phố A.
Diệp gia là bá chủ thành phố A, gia tộc trăm năm, đương nhiên là ở vị trí tốt nhất.
Hai anh em cùng nhau đi vào cửa lớn.
Dọc đường đi, Bạch Tiên Tiên biết người khác nghe không được âm thanh mình cùng Ngân Hà, liền tìm Ngân Hà nói chuyện.
Truyện Dị Giới
Nàng đi trong biệt thự, mặt ngoài bát phong bất động(?),trong lòng không ngừng xem kỹ căn biệt thự: "Tuy rằng nơi này so kém Trích Tinh Lâu của bổn cung, cũng cũng không tệ lắm.
"
Ngân Hà thật muốn cười to, biệt thự tốt nhất của toàn thành phố A ở người trong miệng lập tức biến thành cũng không tệ lắm? Yêu phi nương nương quả nhiên trâu bò.
Diệp Đình Thu bên cạnh thầm than chính mình sai lầm.
Bạch Tiên Tiên làm như thế nào có thể có năng lực làm ngất Diệp Tường, hắn không nghĩ ra.
Khi hai người bọn họ rời kho hàng đã lâu, Diệp Đình Thu lúc này mới nhớ tới gửi tin nhắn cho thủ hạ, đi giải cứu Diệp Tường, chờ Diệp Tường tỉnh lại, hắn muốn hỏi hai câu.
Diệp Sơn cùng Bạch Thủy Tâm ngồi sóng vai ở trên sô pha, tựa hồ đang nói chuyện gì.
Nhìn hai người Bạch Tiên Tiên đi vào, đầu tiên Diệp Sơn cười rất tươi, giây tiếp theo mới phát giác có chút không đúng: "Hai con tại sao không đi học?"
Trên mặt thanh tú, mỹ mạo của Bạch Thủy Tâm có chút lo lắng, nàng biết con gái mình có bệnh trầm cảm, cho rằng thân thể con gái không thoải mái mới trở về.
Bạch Tiên Tiên nói nhỏ như muỗi lẩm bẩm: "Thân thể không thoải mái, anh đưa con trở về.
"
Nàng cúi đầu, tóc mái quá dài đem đôi mắt che khuất, tối tăm lại quạnh quẽ.
Bạch Thủy Tâm nghe vậy lại vô cùng cảm kích nhìn về phía Diệp Đình Thu, đem Diệp Đình Thu dường như thầnh ân nhân.
Hắn lại không hiểu được tình huống, hắn không biết Bạch Tiên Tiên có bệnh trầm cảm, trong lòng còn đang suy nghĩ: Không nghĩ rằng Bạch Tiên Tiên là đứa nhỏ thích nói dối, ta nhưng không có dạy nó như vậy nói dối ba.
Diệp Sơn thế nhưng lại biết bệnh tình Bạch Tiên Tiên.
Nhìn đến Bạch Tiên Tiên cùng Diệp Đình Thu sóng vai đến, không khí hai người rất" tràn ngập tình anh em", Diệp Sơn trầm ngâm nửa ngày, đột nhiên nói: "Thủy Tâm, vốn dĩ ta còn không yên tâm, nhưng hiện tại ta đề nghị chúng ta ra ngoại quốc trong khoảng thời gian này, làm Đình Thu ở cạnh Tiên Tiên khi ở nhà, khi đi học hai anh em đi cùng nhau.
"
"Hai người muốn ra ngoại quốc?" Diệp Đình Thu kinh ngạc mở miệng.
Trong mắt Diệp Sơn xẹt qua một tia sáng, không dấu vết nói cho Diệp Đình Thu, bọn họ muốn đi Y quốc, đây là ông cùng Bạch Thủy Tâm đã sớm quyết định tuần trăng mật.
"Được, con chúc ba cùng dì Bạch tuần trăng mật vui vẻ, trong khoảng thời gian này hai người không ở đây, ta sẽ chăm sóc tốt cho Tiên Tiên.
"
Diệp Đình Thu tươi cười ưu nhã trông rất trưởng thành, ánh mắt nhìn Bạch Tiên Tiên lúc mọi người không chú ý, trở nên lạnh băng.
Hắn nhất định sẽ, chăm sóc thật tốt, Bạch Tiên Tiên.
Bạch Tiên Tiên sắc mặt không đổi, trong lòng lại cùng Ngân Hà nói thầm: "Làm sao, ta cảm giác hắn muốn ám sát bổn cung, nhưng mà thế giới riêng của hai người, càng nghĩ càng kích thích.
"
Ngân Hà: "Nương nương đừng hoảng, ta sớm đã nghĩ ra đối sách.
".