Editor: Hồng Thơm - Thừa Tự
Beta: Nê
————
Sau đó, A Huy lộ ra vẻ mặt diễu cợt: "Thần R, tình cảm của cậu và bạn gái rất tốt, ở bên nhau mấy năm rồi?"
Trần Nhượng ngẩn ra, nghiêm túc đính chính: "Không phải bạn gái, mà là em gái."
A Huy nhìn khuôn mặt trông không giống nhau chút nào: "Anh em ruột?"
"Anh em họ." Trần Nhượng nói.
Bạch Tiên Tiên ở bên cạnh hắn, lộ ra một ánh mắt đầy ẩn ý.
Hoàng Mậu bên kia tình cờ nhìn thấy, lập tức 'ối' một tiếng, đồng thời nháy mắt với Trần Nhượng: "Thần R, tôi hiểu! Anh trai lớn và em gái nhỏ!"
Tiểu Linh nắm lấy ống tay áo Hoàng Mậu kéo cậu ta ra sau lưng mình, nói bằng giọng mà tất cả mọi người đều có thể nghe thấy: "Tiểu Ải Tử, đừng nói bậy."
A Huy lại cảm thấy mình cảm nhận được 10.000 điểm bạo kích.
Sau đó, việc ký kết hợp đồng vô cùng suôn sẻ, Bạch Tiên Tiên cứng rắn bảo Trần Nhượng thay đổi chủ ý, đồng ý gia nhập chiến đội Hoàng Đế.
Để ăn mừng đội mình sẽ trở nên tươi mới, A Huy quyết định tự bỏ tiền túi ra mời mọi người ăn uống.
Nửa đêm, mọi người liền đi đến quán lớn ven đường ăn xiên nướng, gọi vài cốc bia, chính thức xưng tên với nhau.
Trần Nhượng nghịch ly rượu, uống một hơi cạn sạch, vị cay lạnh lẽo lan tỏa trong khoang miệng hắn.
"Tôi là Trần Nhượng."
"Thần R, ôi, không được, cùng là người một đội không thể gọi xa lạ như vậy được, anh Nhượng, anh Nhượng..."
Hoàng Mậu lăn qua lộn lại gọi hai bên, ngày càng hoạt bát hơn, cười nói: "Gọi tôi là Mậu Mậu là được. Ở 'Thành chủ' chế độ tổ đội, tôi là quân y tay cầm túi thuốc, tiểu công tử trong đội đã dỗ dành ta. Cho đến khi tất cả chiến thắng, muốn chết cũng không được!"
Tiểu Linh liếc cậu ấy một cái, ghé vào tai Hoàng Mậu nói một câu gì đó, khiến hông Hoàng Mậu lạnh toát, lập tức thay đổi giọng điệu: "Cái gì, thật xin lỗi, gọi Hoàng Mậu là được rồi! Tôi là Tiểu Linh, ừm chính là cha của chàng trai bên cạnh tôi."
Bạch Tiên Tiên ngồi bên cạnh Trần Nhượng uống một cốc nước lạnh, nghe vậy cười phá lên, thì thầm với Trần Nhượng: "Anh, anh có cảm thấy giữa hai người bọn họ... Rất gần gũi?"
Trần Nhượng tiếp tục nghịch ly, trả lời: "Không thấy."
Mấy người ăn đến khuya, A Huy nói: "Thính giác của Tiểu Linh tương đối tốt, trong 'Chủ Thành' chiếm vị trí tiên phong, còn có hai đội viên ở căn cứ không đến, chờ mọi người chính thức gặp mặt thì giới thiệu sau."
Trần Nhượng 'ừ' một tiếng, một lòng nhiệt tình thưởng thức những món ăn trước mặt.
A Huy một mình tự biên tự diễn nói: "Phí ký hợp đồng cũng giống như những người khác, chờ thần R đạt được chút thành tích, tôi sẽ tăng lương cho anh...".
Trần Nhượng không quá quan tâm đến điều này, bao ăn bao ở là được, nhưng cuối cùng vẫn nói một câu: "Anh Huy, thẻ lương của tôi sau này anh trực tiếp giao cho Tiên Tiên là được. "
A Huy:... Hóa ra tối nay là đêm những kẻ cô đơn càng thêm đau khổ ư?
Sau khi ăn uống no nê, mọi người uống say khướt đến mức A Huy không nhận ra rằng xiên nướng hay ăn hàng ngày nay lại có giá hơn 2000 nhân dân tệ!
Bọn họ bắt taxi về căn cứ, hai người Bạch Tiên Tiên cũng đi theo trở về, dù sao cũng đã trở thành một thành viên của chiến đội, sau này có thể ở ký túc xá của căn cứ.
A Huy rất vui và đã uống rất nhiều rượu mạnh.
Bạch Tiên Tiên hỏi anh ấy: "Anh Huy, em với anh trai ở đâu ạ?"
A Huy trực tiếp chỉ vào một căn phòng đơn lẻ, sau đó trở về phòng.
Trần Nhượng cũng uống say, Bạch Tiên Tiên khoác tay hắn, khó khăn trở về phòng.
Trần Nhượng khen rượu rất ngon, ngã xuống giường ngủ thiếp đi.
Lúc này Ngân Hà lên tiếng: "Nương nương, ta đột nhiên có một đề nghị hay."
Bạch Tiên Tiên: "Nói đi."
Ngân Hà: "Uống say rồi quậy phá, đưa hắn lên xe trước rồi trả tiền xe sau!"
*Xe ở đây là chuyện giường chiếu óó 🥲
———.
||||| Truyện đề cử: Tuyệt Thế Cường Long |||||
Sau khi nghe xong đề nghị của Ngân Hà, ánh mắt Bạch Tiên Tiên dừng ở trên mặt thiếu niên.
Mái tóc hắn màu xám bạc mềm mại nằm sấp xuống, ở giữa nhếch lên một dúm tóc ngốc nghếch. Lông mi ở mắt che ra một mảnh nhỏ bóng ma trên mặt, môi mỏng khẽ mím lại, ở thời điểm hắn ngủ có sức hấp dẫn khó tả.
Tiểu tử này thật đẹp trai.
Sau khi Bạch Tiên Tiên nhìn đã mắt, cô sợ Trần Nhượng uống rượu xong sẽ phát sốt nên sờ sờ mặt hắn.
Độ ấm như thường.
Sau khi đẩy Trần Nhượng vào bên trong giường, Bạch Tiên Tiên quy củ nằm ở bên cạnh hắn.
Ngửi mùi rượu như có như không, Bạch Tiên Tiên chính nghĩa đứng đắn nói với Ngân Hà: "Hắn uống say, bổn cung không thể bắt nạt hắn."
Ngân Hà: "....."
Nương nương, trước đây ngài không phải như thế!
Từng nói nhìn thấy soái ca liền đi đường không được đâu!
Nhưng nói thẳng ra, yêu phi nương nương chính là không muốn chủ động, hơn nữa dựa theo tính cách của Trần Nhượng, nếu đêm nay cô ngủ hắn ngày mai hắn rất có thể sẽ mất tích.
Còn không bằng Khương Thái Công câu cá* chờ đợi thời cơ.
*Khương Thái Công điếu ngư: Ý chỉ người nguyện ý, có lòng sẽ tự mình đến.
Hừ, hệ thống Ngân Hà ngu ngốc sẽ không hiểu loại thủ đoạn cao thâm này.
Vì thế, hơn bảy giờ ngày hôm sau.
Cơn đau đầu do say rượu ập đến đại não Trần Nhượng, hắn gian nan mở mắt ra.
Lúc này, một khuôn mặt đáng yêu trắng như tuyết xuất hiện trước mắt hắn.
Mái tóc đen của thiếu nữ giống như thác nước, lộn xộn xõa tung ở bên cạnh khuôn mặt nhưng ở trong mắt Trần Nhượng cái này như một vòng sô-cô-la phủ xung quanh bánh ngọt, bao vây lấy phần bơ ngọt ngào ngon miệng bên trong.
Đói bụng.
Trần Nhượng nuốt nước miếng, nhìn khuôn mặt thiếu nữ đang ngủ say.
Cô thoạt nhìn trông rất ngon miệng, nếu hắn chỉ liếm một cái, chắc hẳn sẽ không có ai phát hiện đâu nhỉ?
Chỉ một miếng.....
Chỉ nếm thử hương vị.
Trần Nhượng không hiểu sao tim đập như trống, hắn lặng lẽ nhấc người lên, môi mỏng khẽ mở.
Ngay khi hắn cúi người muốn cắn ở hai má của Bạch Tiên Tiên ——
Cửa phòng bị người đẩy ra rầm một tiếng, Hoàng Mậu cười tủm tỉm thò đầu vào: "Anh Nhượng, buổi sáng tốt lành nha, cùng đi ăn cơm hộp thôi....."
Đầu Tiểu Linh xuất hiện ở phía trên cậu ấy.
Khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, Tiểu Linh kéo Hoàng Mậu hai mắt đang tỏa ánh sáng ra ngoài.
Cửa phòng khép lại "Ầm" một tiếng.
Hai giọng nói từ bên ngoài vọng vào.
"Thật xin lỗi, bọn tôi cái gì cũng chưa nhìn thấy cái gì." Đây là tiếng Tiểu Linh.
Hoàng Mậu nói: "Ai nha! Cậu kéo tôi đi ra làm gì! Để tôi tiếp cận, gần gũi cuộc sống của thần tượng một chút không tốt sao? Sáng sớm, tinh thần của anh Nhượng thật tốt gào gào......"
Nhưng rất nhanh, tiếng sói tru của Hoàng Mậu liền biến thành một trận nức nở nặng nề.
Bạch Tiên Tiên bừng tỉnh, nhìn thấy Trần Nhượng ngồi bên cạnh với biểu cảm không chút thay đổi, cô hỏi: "Anh, bên ngoài có chuyện gì vậy?"
"Không có việc gì."
Trần Nhượng bình tĩnh xuống giường, trong lòng quyết định lập hai cái quy tắc cho mấy người kia.
Một không thể xông vào phòng hắn, hai không thể làm chậm trễ việc dùng cơm của hắn.
Bộ dáng cả người tản ra khí lạnh của Trần Nhượng khiến cho Bạch Tiên Tiên có chút không hiểu, cô im lặng hỏi Ngân Hà: "Hắn làm sao vậy? Sáng sớm tinh mơ, hắn bày ra bộ mặt xấu cho bổn cung xem?"
Nhưng mà hệ thống Ngân Hà ngu ngốc này cũng không thấy được cái gì.
- -
Chín giờ sáng, A Huy chuẩn bị gọi cơm cho các đội viên.
Kết quả là khi mở điện thoại, anh ấy phát hiện màn hình thông báo đã thanh toán ra ngoài hơn 2000* nhân dân tệ vào lúc nửa đêm.
*2000 ndt ~ 6tr8
"Mẹ nó, ai đã động vào điện thoại của lão tử?!"
Tiếng hét của A Huy vang vọng khắp căn cứ.
"Dùng hơn 2000 nhân dân tệ! Để làm gì hả, ăn vàng à?!"
"Ai, từ từ, what? Hơn 2000 nhân dân tệ.... Nướng BBQ??"
Bạch Tiên Tiên vỗ vỗ bả vai A Huy.
A Huy quay đầu thì nhìn thấy thiếu nữ giơ lên khuôn mặt tươi cười.
"Tối hôm qua anh trai em đói quá mức nên ăn nhiều chút, anh Huy sẽ không để ý chứ?"
Trần Nhượng, Hoàng Mậu cùng Tiểu Linh đi đằng sau cô.
Hoàng Mậu nói thầm một tiếng: "Cô cứ gọi như vậy, từ anh trai này ở lòng tôi sẽ có ý khác mất."