Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Phong Quang cười, “Đúng vậy, Trấn quốc công vì Đông Vân quốc chinh chiến nửa đời người, lòng chân thành yêu nước của ngươi trẫm tất nhiên không hề nghi ngờ, ngoại trừ Trấn quốc công, trẫm còn có thể tín nhiệm ai khác đây?”

“Bệ hạ, thần là… thần là quan võ.” Lam Càn chưa bao giờ làm phải chuyện gì dính đến học vấn, huống chi còn là chuyện xử lý triều chính và tấu chương này nọ.

Cả triều văn võ đều nghẹn họng, bọn họ toàn nhìn cố Ngôn, hy vọng Nhiếp chính vương có thể đứng ra nói lời nào đó thay đổi ý tưởng của nữ hoàng, nhưng bọn họ phải thất vọng rồi, bởi vì cố Ngôn im lặng, hắn cũng không định nói gì cả.

Phong Quang cười ha ha nói: “Trấn quốc công là quan võ càng tốt, lúc xử lý triều chính, nhìn phải tấu chương nào không vừa mắt, thu được tin tức quan viên nào kéo bè kéo cánh, không cần nhiều lời, chém một đao là được.”

Xem đi, các đại thần vừa mới định đứng ra nói chuyện, đều cúi đầu không dám nói một câu.

“Dù sao, khoa cử hàng năm có nhiều người tài như vậy, chết vài đại thần cũng khôngcó chuyện gì, trẫm lại chọn ra vài người bổ sung là xong.” Phong Quang nhìn cố Ngôn, “Vương thúc nghĩ sao?”

cố Ngôn cúi đầu, “Bệ hạ nói phải.”

Giải quyết dứt khoát, lúc mọi người còn nhìn nhau không nói gì đã được quyết định xong.

Cái nữ hoàng này thật sự là… làm việc tùy ý!

Giống như có thể nghe được tiếng châm chọc của người khác, Phong Quang nghiêng đầu cười nói: “Người nào có ý kiến, nên cố gắng một chút, trẫm còn chờ các ngươi đến lật đổ trẫm đây.”

“Thần không dám!” Rầm, trong nhát mắt một đám người quỳ xuống. 

“Được rồi, bãi triều đi.” Phong Quang vừa vung ống tay áo, lập tức xoay người rởi khỏi đại điện.

Đợi nữ hoàng đi rồi, mọi người rốt ráo nổ ra ý kiến bán luận.

Lam Càn lượm phải một củ khoai lang phỏng tay đi đến cạnh cố Ngôn, “Khiêm vương, ngươi là lão sư của bệ hạ, vậy có biết bệ hạ đây là ý gì?”

Nói thật, hắn nghi ngờ cái chủ ý này có phải là cố Ngôn đưa ra hay không, chính là muốn dùng để đào hố chôn hắn.

“Ta cũng không biết ý của bệ hạ là gì, nhưng mà, bệ hạ đã quyết định như vậy tức là tín nhiệm Trấn quốc công, ta cũng tin tưởng Trấn quốc công vẫn còn, thì triều đình có thể vững chắc như cũ.” cố Ngôn cười nhẹ, “Ta đi trước một bước, cáo từ.”

Lam Càn nhìn bóng dáng cố Ngôn đã đi xa, lại không hiểu.

Chuyện nữ hoàng thân chinh không cánh mà bay, bách tính suốt ngày oán giận nữ hoàng không làm được tích sự gì chuyển hướng, nói nữ hoàng đã lớn, cũng biết làm chính sự, thật sự là phúc của muôn dân.

Nhưng không, Tô Nhứ cô nương luôn luôn yêu nước thương dân, vì chuyện nữ hoàng xuất chinh mà tính toán một quẻ, tính xong xuôi, gương mặt của nàng cực kỳ kém, than một hơi dài bệ hạ lần này đi một chuyến lành ít dữ nhiều.

Lúc tin tức này truyền đến trong cung, Phong Quang đang ngồi trước sân khấu kịch nghe diễn, nàng cũng không ngại, tùy tiện vẫy vẫy tay, sai người đưa giấy bút mực đến, sau đó dùng thư pháp nghiêng lệch xiêu xiêu vẹo vẹo viết ra ba chữ to – Cẩu Đản Hiên. 

“đi, đem cái này làm thành bảng hiệu cho trẫm, ban cho vị Tô Nhứ cô nương kia, nói sau này Tố Linh Hiên đổi tên thành Cẩu Đản Hiên, dân gian không phải nói trẻ con mới sinh đặt tên xấu mới dễ nuôi sao? Mượn lời này, để cho Tô Nhứ cô nương nhận lấy phần thưởng của trẫm cho tốt.”

cố Ngôn nhìn từ đầu tới cuối, trong mắt có ý cười, “Người thờ phụng Tô Nhứ cô nươngkhông ít, hành động này của bệ hạ, chỉ sợ lại đưa tới không ít oán giận từ dân gian.”

“Trẫm khó có khi ban tranh chữ cho người ta, này còn là trẫm tự tay viết, tuy nói con dân trăm họ giống như con cá của trẫm, nhưng trẫm cũng không dễ dàng tha cho người bất hiếu được, nếu có người bất mãn, vậy là đối với trẫm có hai lòng, bắt lại giết là được.”

cố Ngôn cong môi, “Bệ hạ, người lạ nói đùa.”

Nàng hở ra cứ “giết là được”, nhưng nàng cho tới bây giờ đều chưa từng thật sự hạ giết giết qua người nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui