Giang Nhất Nhiên đứng lên, nói với cô "Tôi đi nhìn xem."
Trầm Mộc Bạch lại hết sức tò mò, ở trong nhà nam chính trong khoảng thời gian này, trừ bỏ dì định kỳ tới cửa quét dọn còn có anh trai nhỏ mỗi ngày đưa nguyên liệu nấu ăn tươi mới tới, cơ hồ không có những người khác đến.
Ở ngoài cửa Từ Khanh Lộ sau khi bấm chuông cửa, hít một hơi thật sâu, cô ta vừa khẩn trương lại vui vẻ chờ đợi, khi nhìn theo cửa bị người từ bên trong mở ra, lộ ra một giọng nói nụ cười ngọt ngào, "Bạn học Giang Nhất Nhiên."
Người tới duy trì lấy thần sắc như trước kia một dạng lãnh lãnh đạm đạm, trong mắt cũng chưa từng xuất hiện bất luận cảm xúc kinh ngạc gì, chỉ là nhìn cô ta nói, "Có chuyện gì không?"
Từ Khanh Lộ trước khi đến cố ý đem chính mình ăn mặc một phen, còn trang điểm nhẹ, cô ta biết ưu thế của mình ở chỗ nào, cho nên đối mặt với đối phương vẫn như cũ thái độ không biến đổi sau cũng không có biểu lộ ra thần sắc thất thố.
Mà là lộ ra vừa đúng, lo lắng nhìn nam sinh trước mắt ngưỡng mộ trong lòng đã lâu nói, "Tớ nghe nói cậu nghỉ bệnh với giáo viên, rất nghiêm trọng sao?" Cô ta nói đến đây có chút xấu hổ đem sợi tóc trượt xuống đến lỗ tai "Giáo viên cùng bạn học trong lớp đều thật lo lắng cậu, tớ nghĩ tớ cách cậu tương đối gần, cho nên mới đến nhìn xem."
Giang Nhất Nhiên thản nhiên nói, "Chỉ là sinh chút ít cảm mạo."
Từ Khanh Lộ gặp hắn không có ý nghĩ mời mình vào ngồi, nhịn không được dùng ánh mắt còn lại liếc vào, cái nhìn này khiến cô ta ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy một thiếu nữ mặc váy màu lam xinh đẹp cũng nhìn về bên này, hai người ánh mắt đối nhau, đột nhiên một thân ảnh cao lớn chặn lại ánh mắt cô ta, "Cậu còn có chuyện khác sao?"
Từ Khanh Lộ nhìn Giang Nhất Nhiên trước mặt lập tức trở nên lãnh đạm rất nhiều, chỉ cảm thấy trong lòng ủy khuất lại ghen ghét, cô ta không biết thiếu nữ kia là ai, nhưng là từ cô ta trước kia nhìn lén hồ sơ thời điểm liền phát hiện đối phương là con một.
Lúc này thiếu nữ xuất hiện ở trong nhà Giang Nhất Nhiên, cô ta không cách nào thuyết phục bản thân rất có thể là thân thích, bởi vì chỉ xem Giang Nhất Nhiên đối với cô ấy tư thái bảo vệ liền có thể nhìn ra quan hệ hai người không tầm thường.
Cắn cắn môi dưới, trong mắt xuất hiện một chút thụ thương thần sắc, Từ Khanh Lộ miễn cưỡng cười vui nói, "Đó là thân thích của bạn học Giang sao? Thoạt nhìn thật đáng yêu."
Cô ta còn đang ôm một chút chờ mong cùng hy vọng xa vời.
Giang Nhất Nhiên không có trả lời cô ta, chỉ là thản nhiên nói, "Bạn học Từ."
Loại ánh mắt kia phảng phất nhìn thấu ở sâu trong nội tâm dơ bẩn của cô ta để cho Từ Khanh Lộ cảm thấy mười điểm chật vật cùng khó xử, nhưng là hết lần này tới lần khác cô ta không thể biểu lộ cái gì, chỉ có thể tiếp tục duy trì lấy nụ cười trên mặt nói, "Tất nhiên bạn học Giang không có gì đáng ngại mà nói, tớ đi về trước, ngày mai gặp."
Một khắc xoay người sang chỗ khác này, trên mặt cô ta cố gắng duy trì thần sắc tốt đẹp triệt để tan rã, chỉ để lại một mảnh vặn vẹo.
Trong phòng khách Trầm Mộc Bạch lại đối với hai người đối thoại không có hứng thú gì, bởi vì cô biết rõ vô luận đối phương làm sao tiếp cận nam chính, được cũng chỉ là khắp nơi vấp phải trắc trở.
Quả nhiên, đến hai phút đồng hồ đều không có, Giang Nhất Nhiên đã đóng cửa lại đi trở về.
Trầm Mộc Bạch tâm tình rất tốt kẹp một khối thịt cá hướng trong miệng mình đưa đi, hạnh phúc hé mắt, quả nhiên vẫn là làm người tương đối tốt, muốn ăn không có cái gì cố kỵ.
Giang Nhất Nhiên buổi chiều vẫn là đi học, lúc đi dặn dò một mớ lời nói, thí dụ như không cho phép rượu chè ăn uống quá độ, không thể trộm lén đi ra ngoài, đồ ăn quá lạnh không thể ăn nhiều, có người xa lạ gõ cửa vô luận đối phương nói cái gì cũng đừng mở cử
.