Buổi sáng khi tỉnh dậy, Trầm Mộc Bạch phát hiện mình thế mà lài vùi đầu ở trong ngực con sen nhà mình, cô thừa dịp đối phương còn chưa có tỉnh lại, vô cùng chột dạ từ trong ngực hắn chui ra.
Sau đó vội vàng trở mình, tiến vào trạng thái vờ ngủ.
Lúc cô tiến hành một loạt động tác này, vốn dĩ còn đang ngủ Giang Nhất Nhiên mở ra cặp mắt kia, bên trong hoàn toàn là một mảnh thanh minh, còn mang điểm nhỏ ý cười không thể thấy.
Trầm Mộc Bạch vờ ngủ đối với cái này hoàn toàn không biết gì cả, thẳng đến hơn hai phút đồng hồ về sau, bên tai con sen đứng dậy thay quần áo phát ra tiếng xột xoạt, cô mới từ từ mở mắt, sau đó duỗi lưng một cái xoay người sang chỗ khác, "Chào buổi sáng nè, con.."
Kém chút nói lộ ra miệng Trầm Mộc Bạch vội vàng dừng lại.
Giang Nhất Nhiên có chút nhíu mày, lại không nói gì thêm, mà là hướng về phía thiếu nữ trên giường nói, "Đứng lên đánh răng rửa mặt."
Thời điểm đang ăn điểm tâm, Trầm Mộc Bạch nhìn chằm chằm người đối diện nhìn thoáng qua.
Giang Nhất Nhiên tự nhiên là đã nhận ra ánh mắt lén lút của cô, nhưng lại mười điểm bảo trì bình thản ăn đồ ăn trong bàn ăn, cụp xuống mí mắt, động tác trong tay không nhanh không chậm.
Cuối cùng vẫn là Trầm Mộc Bạch nói ra khỏi miệng trước, "Ngày mai các anh không cần đi học có đúng không."
Giang Nhất Nhiên lúc này mới nhấc lên mí mắt, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Trầm Mộc Bạch hai mắt có chút tỏa sáng, dùng ánh mắt chờ đợi mười phần nhìn sang, "Chúng ta đi ăn tôm có được hay không?"
Giang Nhất Nhiên thả ra bộ đồ ăn trong tay, cầm khăn tay động tác ưu nhã lau khóe môi.
Trầm Mộc Bạch vội vã cuống cuồng nhìn hắn chằm chằm, trong lòng hoàn toàn là tôm nha tôm, chỉ kém không vung lên tay áo lau nước miếng.
Nhưng nhìn bộ dáng con sen, bị cự tuyệt cũng khó nói nha..
Ngay lúc cô có chút ủ rũ, đối diện truyền đến thanh âm lãnh lãnh đạm đạm lạnh buốt, "Được."
Trầm Mộc Bạch đột nhiên ngẩng đầu, ngây ngốc nở nụ cười, trong lòng đắc ý nghĩ, con sen đối với ta thật sự là quá tốt.
Chủ nhật rất nhanh liền đến, Giang Nhất Nhiên mang theo con mèo đã hóa hình của hắn đi ăn tôm.
Nói đúng ra, là hắn bóc lấy tôm, Trầm Mộc Bạch phụ trách ăn.
Bàn sát vách một đôi trai gái vì thế nháo khó chịu, nữ nói, "Anh xem một chút bạn trai người khác, biết rõ vì bạn gái mình lấy tôm, anh đây, cả ngày chỉ biết chơi điện thoại, trong mắt anh đến cùng còn có tôi hay không?"
Nam vội vàng để điện thoại di động xuống, lấy một con tôm, đưa cho nữ nói, "Em yêu, ăn tôm."
Nữ "Ăn ăn ăn, chính anh ăn đi, dáng dấp không có đẹp trai, cũng không có quan tâm, cần anh làm gì?"
Nam trong lòng không phục nhìn về phía bạn gái nhìn chằm chằm vào bàn đó, tốt nha, xác thực không có đẹp trai bằng người ta, thế nhưng là em cũng không có dáng dấp đẹp mắt như bạn gái người ta nha.
Nhưng là câu nói này hắn không dám nói ra, chỉ có thể ở trong lòng yên lặng oán thầm.
Xem như bọn họ tranh luận thì hai người, một người sắc mặt bình tĩnh trong tay không nhanh không chậm bóc tôm, lại ngoài ý muốn có thể bắt kịp tốc độ ăn tôm của thiếu nữ đối diện.
Một người khác một mặt hạnh phúc ăn tôm, đối với tranh luận sát vách mảy may không để trong lòng, dù sao không phải lần một lần hai bị hiểu lầm.
Nhà này tôm hùm chua cay quá, Trầm Mộc Bạch trong miệng một mảnh cay, cũng đình chỉ động tác không ăn tôm.
Có lẽ là bởi vì đang ở hình người, Giang Nhất Nhiên nhưng lại không có quá mức hạn chế cô, ngược lại đem cái ly chứa nước đá đẩy lên trước mặt cô.
"Uống nước."
Trầm Mộc Bạch uống một ngụm nước đá, lúc này mới phát hiện nam chính giống như chưa ăn qua một miếng, có phần có chút xấu hổ, thế là mình cũng lấy một con tôm, đưa tới trước mặt hắn nói, "Anh cũng ăn."
Giang Nhất Nhiên ánh mắt rơi xuống trên tay cô, không có lấy tay cầm lấy, mà là có chút cúi đầu, cắn khối thịt tôm kia.
.