Con vẹt màu trắng bay đến trên bệ cửa sổ tinh xảo có khắc bông hoa lộng lẫy, con ngươi màu đen từ trên xuống dưới nhìn chằm chằm Vương hậu đang ngủ trên giường.
Thiếu nữ dung nhan rất xuất sắc, khuôn mặt lớn chừng bàn tay mười điểm mỹ lệ, lông mi dài mà dày vểnh lên dưới mi mắt tạo thành nhàn nhạt bóng tối, hô hấp đều đều ngủ.
Da thịt trắng noãn có chút lộ ra màu hồng, trên mặt chủ nhân mang thần sắc tỏa mãn, nhếch miệng lên thành một đường cong nhàn nhạt, nhìn không ra một chút bộ dáng cao ngạo lúc tỉnh dậy.
Vẹt có chút ngoẹo đầu, nhìn chằm chằm Vương hậu tuổi trẻ mỹ lệ, nhìn một hồi, ngay sau đó từ trên bệ cửa sổ bay ra ngoài.
* * *
Tóc dài đen như đàn mộc bị gió nhẹ thổi lên, công chúa Bạch Tuyết đứng ở trước cửa sổ, an tĩnh giống một bức họa.
Da thịt trắng như tuyết bị màu đỏ của váy áo tôn lên cực kỳ dụ hoặc, lông mi vừa dày vừa dài cụp xuống, che khuất thần sắc trong mắt.
"Ta đã trở về."
Vẹt trắng tuyết từ đằng xa bay tới, rơi xuống bệ của sổ trước mặt công chúa Bạch Tuyết, thân thiết dùng đầu đi cọ xát ngón tay tinh điêu ngọc trác của nàng.
Bạch Tuyết từ trong cổ họng phát ra nhẹ nhàng tiếng cười, mắt đen như mực có chút cong lên, "Aylos."
Cùng lúc trước kiêu căng phách lối hoàn toàn khác biệt, giờ phút này vẹt giống như là làn từ nước, lông vũ toàn thân cao thấp nhu nhu thuận thuận dán chặt lấy.
Công chúa Bạch Tuyết cụp con ngươi xuống, môi đỏ hơi câu lên, mở miệng nói khẽ, "Ngươi đã đi đâu?"
Con vẹt trắng muốt chuyển tròng mắt ánh mắt xoay tròn, miệng màu xám phát ra một câu, "Nữ nhân ác độc."
Bạch Tuyết hơi sững sờ, ngón tay tinh tế vuốt ve vẹt lông vũ mềm mại, nói khẽ, "Aylos, ngươi nói là ai?"
Con vẹt trắng muốt bị nàng vuốt ve đến toàn thân đều mềm nhũn, con ngươi màu đen hiện ra thần sắc buồn ngủ, sau khi nghe tra hỏi, lại lần nữa khôi phục thành bộ dạng thanh tỉnh, ngoẹo đầu nói ra, "Vương hậu."
Bạch Tuyết vẫn như cũ buông thõng đôi mắt, con ngươi đen như mực trong nháy mắt trở nên có chút thâm thúy, nàng dùng ngữ khí nhu hòa tiếp tục nói, "Có cái gì tốt để chơi sao?"
Lông vũ bị nhu hòa an ủi, vẹt ngoẹo đầu, con ngươi màu đen hơi híp một chút, trong miệng trả lời, "Ăn ngon, nữ nhân ác độc thật kỳ quái?"
Lúc nó nói đến câu nói sau cùng, trong mắt xuất hiện hoang mang.
Bạch Tuyết an ủi nó tay ngừng một lát, nhẹ giọng hỏi, "Cái gì kỳ quái?"
Vẹt há miệng màu xám mở liền kêu, "Nữ nhân kỳ quái! Nữ nhân kỳ quái!"
Lông mi Bạch Tuyết khẽ run lên, ngữ khí càng ngày càng khinh nhu nói, "Aylos.."
"Ngươi cũng cảm thấy mẫu hậu thay đổi sao?"
Câu nói sau cùng cơ hồ thấp không thể nghe thấy, còn kèm theo một tia nhẹ nhàng thở dài.
Trầm Mộc Bạch khi tỉnh dậy, sắc trời đã bắt đầu nhàn nhạt màu vàng kim, màn đêm chuẩn bị buông xuống.
Cô chậm rãi ngáp một cái, gọi thị nữ canh giữ ở cửa cung điện.
"Vương hậu, xin hỏi ngài muốn dùng bữa ăn sao?" Thị nữ dò hỏi.
Vừa nghe đến dùng cơm, Trầm Mộc Bạch cả người đều yên, cô hữu khí vô lực nói, "Đúng."
Thanh âm có chút mềm nhũn kinh động một bên thị nữ.
Nghe được bên cạnh không có động tĩnh, Trầm Mộc Bạch lúc này mới phản ứng lại, ngửa mặt lên, nhíu mày bất mãn nói, "Ngươi còn đứng ngây đó làm gì?"
Thị nữ vội vàng nói, "Vâng, Vương hậu, ta lập tức đi ngay."
Không có gì tốt chờ mong, nhân sinh cứ như vậy thì không còn gì để nói, Trầm Mộc Bạch sống không còn gì luyến tiếc nghĩ đến.
Bữa tối hôm nay không phải rau xà lách salad chứ.
Trầm Mộc Bạch nhìn chằm chằm rau quả salad trước mắt, mặt không biểu tình nghĩ đến.
.