Mắt đen màu mực ánh lên một tầng mừng rỡ ánh sáng, lúc chạm tới ánh mắt đối phương cao cao nhìn xuống, Bạch Tuyết có chút bối rối thu liễm tầm mắt, chỉ là da thịt trắng như tuyết bên trên nhiễm một tia nhàn nhạt ửng đỏ, hai tay đặt ở hai bên e lệ khẩn trương nắm quần áo vải vóc mềm mại, "Mẫu hậu.."
Vương hậu tuổi trẻ mỹ lệ khẽ nâng cằm, nhấc lên mí mắt bố thí nhìn công chúa Bạch Tuyết đối diện một chút, "Ngươi đã dùng bữa?"
Bạch Tuyết lắc đầu, nói khẽ, "Thưa mẫu hậu, còn chưa ăn."
"Tất nhiên là như vậy, vậy thì ăn cùng ta đi." Vương hậu tuổi trẻ bước chân không nhanh không chậm hướng về cái bàn bên kia đi đến, váy xoè hoa lệ đưa phong thái cô triệt để phát huy vô cùng tinh tế, loại khí tức tự phụ ngạo khí mà lúc trước không có.
Giấu ở dưới mi mắt ánh mắt xám xuống, Bạch Tuyết đi theo phía sau cô, thanh âm vô cùng khinh nhu nói, "Vâng, mẫu hậu.."
Đối với đồ ăn hôm qua, hôm nay rõ ràng đã khá nhiều, Trầm Mộc Bạch nhìn xem rau quả salad trước mặt, nghĩ đến đời này sống không còn gì luyến tiếc.
Thế nhưng khi cô nhìn thấy trước mặt Bạch Tuyết là tiệc hải sản, loại ý nghĩ này giống như gỗ dựng thành tòa thành lập tức tan rã đổ sụp.
Nàng khóc chít chít ở trong lòng cắn khăn nhỏ lệ rơi đầy mặt nói, "Lam gầy, nấm hương."
Hệ thống "Ngươi cũng có thể có được."
Trầm Mộc Bạch "Không mua, cút."
Hệ thống, "..."
Hệ thống khó được ăn quả đắng, Trầm Mộc Bạch tâm tình cuối cùng khá hơn một chút, nhưng cái này cũng không cải biến được hiện thực cô vẫn phải ăn chay.
Đối diện Bạch Tuyết mặc dù tính tình khiếp đảm ngượng ngùng, nhưng thân là một công chúa khí chất cùng lễ nghi Hoàng Gia lại hoàn mỹ đến tìm không ra một chút sai lầm.
Lông mi vừa dày vừa dài cụp xuống, tư thế ngồi đoan chính ưu nhã, váy xoè hoa lệ tinh mỹ tôn lên nàng giống như một bức tranh phục cổ trang nhã bức, để cho người ta không khỏi thấy choáng mắt, bị mất hồn.
Trầm Mộc Bạch cũng có chút nhìn thất thần, nghĩ thầm, trước kia trong cổ tích miêu tả công chúa Bạch Tuyết mỹ mạo thì ra là chân thực tồn tại, trên thế giới thật có người đẹp như vậy.
"Mẫu hậu.."
Một thanh âm sợ hãi đưa cô lôi trở lại, vội vàng bưng lên một bộ thần thái cao ngạo, khẽ nâng cằm từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ, "Ừ?"
Bạch Tuyết khẽ rũ con mắt xuống, lại chợt nhấc lên, khẽ cắn bờ môi đỏ thẫm lo sợ bất an nói, "Bạch Tuyết có chỗ nào làm sai sao?"
Trầm Mộc Bạch kịp phản ứng, bởi vì cô nhìn chằm chằm người nhìn quá lâu, gây nên đối phương lo lắng đề phòng.
Thế là Trầm Mộc Bạch ho nhẹ một tiếng, dời ánh mắt nói, "Không có, ta chỉ là nghĩ đến một ít chuyện mà thôi." Ngay sau đó có chút nhíu mày, "Ta tại sao nói cho ngươi."
Ngữ khí hơi ảo não bất mãn làm cho Bạch Tuyết vội vàng khẩn trương "Là Bạch Tuyết không nên hỏi." Nàng nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, có chút bất an nhìn lại, "Mẫu hậu tức giận sao?"
"Không có." Vương hậu tuổi trẻ có phần hơi không kiên nhẫn nói.
Bạch Tuyết có chút rủ xuống ánh mắt, trong cung điện trong lúc nhất thời trở nên có chút yên tĩnh.
Trầm Mộc Bạch nghĩ thầm, hài tử đáng thuơng này sẽ không phải bị lời nói của ta thương tổn tới đi.
Đang lúc cô vò đầu bứt tai muốn nói lời gì cứu rỗi, đối diện truyền đến một câu e lệ khẩn trương "Mẫu hậu..
Ngươi có muốn ăn đồ ăn cùng Bạch Tuyết không?"
Trầm Mộc Bạch ngây ngẩn cả người.
Bạch Tuyết vụng trộm nhìn thoáng qua thị nữ canh giữ ở cửa cung điện, lấy dũng khí nói, "Mẫu hậu, ngươi có thể ăn một chút không? Chỉ một chút xíu.."
Da thịt trắng như tuyết bên trên nhiễm một tia e lệ ửng đỏ, Bạch Tuyết khẩn trương trong ánh mắt mang theo một chút chờ mong.
.