Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

Lời editor: Như đã nói ở phần giới thiệu, mình edit tiếp theo từ chương 122 của bộ truyện "Mau xuyên hệ thống: Công lược lang tính Boss" do bạn editor của truyện này đã ngừng edit.

Các bạn có thể tìm đọc từ chương 1 của truyện này tại nhà bạn Meg Burton hoặc tại danh sách đọc "Mau xuyên hệ thống: công lược lang tính boss" của mình.

Mời các bạn đọc các phần tiếp theo từ đây.

----------------------------------------

Editor: Mi Mặt Mèo

******************

Khi Mặc Thiên Trần cùng Hạ Diệc Sơ tiến về phía trước, đã có người đến trước rồi. Ngự Hoa Viên – hoa cỏ hương thơm, không ít tiểu thư công tử ngày thường hay giao hảo hẹn nhau tụ tập nói chuyện phiếm.

Dọc đường đi, không ít người hành lễ với Mặc Thiên Trần và Hạ Diệc Sơ.

Hạ Diệc Sơ đã nhiều năm không ở Kinh thành, hơn nữa cô cũng không có bạn bè gì ở đây. Tuy rằng cũng có vài vị phu nhân mời nàng qua ngồi cùng nhưng Hạ Diệc Sơ vẫn mỉm cười, uyển chuyển từ chối, cùng Mặc Thiên Trần tìm một vị trí ngồi chờ yến hội.

Kỳ thật trong lòng Hạ Diệc Sơ có chút muốn biết xem Sở Hoàng phi thăng độ kiếp như thế nào.

Rốt cuộc trong nguyên tác không có đoạn này nên trong lòng Hạ Diệc Sơ vừa lo lắng cho Mặc Thiên Trần vừa tò mò về lần phi thăng độ kiếp này của Sở Hoàng.

Thời gian từ từ trôi qua, Ngự Hoa Viên cũng ngày càng đông người. Cuối cùng, thời gian yến hội cũng đã đến, mọi người đều nhất loạt về vị trí của mình.

"Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng Hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

Trong khoảng thời gian ngắn, người quỳ đầy đất.

"Ha ha, chư vị bình thân."

Sở Hoàng một thân long bào màu vàng sáng vui vẻ cười ha ha, đi ngang qua mọi người, lên địa vị cao nhất cùng Hoàng Hậu sóng vai mà ngồi.

"Tạ Hoàng Thượng!" - Lại là một tiếng cuồn cuộn trăm miệng một lời.

Hạ Diệc Sơ cùng mọi người ngồi trở lại vị trí của mình, hơi hơi ngẩng đầu, Hạ Diệc Sơ trong lúc lơ đãng nhìn thoáng qua Sở Hoàng đang ngồi ở phía trên.

So sánh với Sở Hoàng khi săn thú của ba năm trước, Sở Hoàng hiện giờ cũng không có bao nhiêu thay đổi, sắc mặt hồng nhuận, thậm chí tinh thần còn phấn chấn, no đủ hơn.

Ánh mắt Hạ Diệc Sơ liếc nhanh qua Hoàng Thượng rồi dịch chuyển tới những người bên cạnh.

Chỗ ngồi trong yến hội hôm nay đều dựa theo thân phận mà sắp xếp, đầu tiên là Hoàng Thượng Hoàng Hậu, sau đó chư vị phi tần công chúa, đối diện là hoàng tử hoàng phi, phía dưới quan viên theo thứ tự từ phẩm giai cao thấp mà ngồi.

Theo lý mà nói Hoàng Thượng hiện giờ bên người hẳn là chỉ có một Hoàng Hậu. Thế mà hôm nay, bên cạnh Hoàng Thượng lại sắp xếp hai chỗ ngồi, vừa rồi trong lòng Hạ Diệc Sơ còn nghi hoặc, mà hiện giờ vừa thấy, tức khắc liền sáng tỏ hoàn toàn.

Hoàng Hậu một thân long bào màu vàng sáng, trên người tản ra khí chất tôn quý, ngồi bên trái Hoàng Thường; mà bên phải, một thân hình tiêu chuẩn trong bộ đạo bào, trên người tản ra khí chất nam tử thanh trần, nói vậy vị này chính là Thiên Cơ đạo trưởng mà Hoàng Thượng tin cậy những năm gần đây.

Hạ Diệc Sơ bất động thanh sắc ở trong lòng nghiền ngẫm, động tác gắp thức ăn ngưng lại một chút.

"Nhiễm Nhiễm". Bên cạnh, Mặc Thiên Trần nhẹ giọng gọi nàng một tiếng, nhanh chóng đem mâm không trước mặt Hạ Diệc Sơ đi, đổi thành mâm của mình.

Hạ Diệc Sơ nhìn một cái, trên mâm đã đổi toàn bộ đều tôm mà chính Mặc Thiên Trần đã lột sạch sẽ.

Loại chuyện lột vỏ tôm cho Hạ Diệc Sơ này, ba năm nay Mặc Thiên Trần làm cũng không thiếu. Từ lúc trước mặt Hạ Diệc Sơ không cần làm bộ ngu dại nữa, chỉ cần những việc có liên quan đến Hạ Diệc Sơ mà hắn có thể làm được thì hắn đều tự tay làm lấy toàn bộ. Quả thực, so với lúc Hạ Diệc Sơ chiếu cố hắn thì hắn còn dụng tâm gấp trăm lần.

Thời điểm mới bắt đầu, Hạ Diệc Sơ có chút không thích ứng với việc Mặc Thiên Trần ở nơi này lột tôm cho cô nhưng cũng không miễn cưỡng. Hơn nữa, lúc sau còn là một dáng thích thú, liền theo hắn vậy.

Hạ Diệc Sơ cong mắt cười với Mặc Thiên Trần, cầm một con tôm đưa tới trước mặt Mặc Thiên Trần, cho hắn cắn một ngụm, sau đó mới chậm rãi cúi đầu ăn.

Hạ Diệc Sơ vẫn là bộ dáng nghiêm túc ăn, giống như Hamster phiên bản phóng đại.

Mặc Thiên Trần đem ánh mắt đặt trên người Hạ Diệc Sơ, trong đáy mắt ý sủng nịch tràn ngập.

Tuy rằng động tác của Mặc Thiên Trần cùng Hạ Diệc Sơ nhỏ nhẹ nhưng cũng thu hút không ít lực chú ý, đặc biệt là những tiểu thư quan gia cùng các quý phụ, khi nhìn Hạ Diệc Sơ, đáy mắt không thể không nổi lên sự hâm mộ nhàn nhạt.

Tuy từ nhỏ đã được dạy dỗ phải rộng lượng, lấy phu quân vì phu quân tìm kiếm nữ tử trở về khai chi tán diệp(1), mà thực sự có mấy người trong lòng nguyện ý cùng nữ nhân khác cùng chung trượng phu.

Bất quá, cũng chỉ có thể ở trong lòng lặng lẽ hâm mộ thôi.

Mà cố tình, cũng có người nhìn đến, muốn nói ra.

Ngũ hoàng tử Mặc Quân ngồi phía trên Mặc Thiên Trần, hắn nhìn Thượng Quan Nguyệt ngồi bên mình, nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Mặc Thiên Trần và Hạ Diệc Sơ, đáy mắt còn phiếm ra một tia hâm mộ khao khát. Quay đầu nhìn Hạ Diệc Sơ cùng Mặc Thiên Trần, thần sắc hơi trầm xuống, cười nhạo ra tiếng: "Không nghĩ tới thất đệ cư nhiên còn có ham mê hầu hạ người, phủ đệ ta thời gian trước phụ hoàng ban thưởng xuống vài mỹ nhân Di tộc, không bằng liền mượn hoa hiến phật, nay cấp tặng thất đệ, thấy như thế nào?"

"Quân tử không đoạt người sở ái, Ngũ ca vẫn là lưu lại cho chính mình đi." Mặc Thiên Trần nhìn cũng không thèm nhìn Mặc Quân một cái, thần sắc nhàn nhạt đáp lời, trên tay động tác lột tôm cũng không hề giảm bớt, giống như là căn bản không nghe ra Mặc Quân nói hắn là thê nô.

"Làm sao được." Mặc Quân không thuận theo, không buông tha, bàn tay vung lên, thập phần xa hoa nói: "Mỹ nhân các loại đều kiều diễm câu hồn, phủ đệ ta còn có không ít đâu, vẫn là bỏ bớt đi được. Thất đệ mấy năm nay vẫn luôn ở huyện An Bình, tất nhiên là không có cơ hội tiếp xúc với các mỹ nữ Di tộc này, đợi ta về, Ngũ ca sẽ sai người đêm tới phủ đệ của ngươi vài người."

Mặc Quân nói gì thì nói, Hạ Diệc Sơ đang ăn cái thì ăn cũng không ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn vị Ngũ hoàng tử này một cái.

Mặc Quân nói lời này, bên ngoài nghe như là vì Mặc Thiên Trần, tặng mấy mỹ nữ cho Mặc Thiên Trần nếm thử mùi vị mới mẻ, ý tứ lại chính là nói Mặc Thiên Trần không kiến thức, ánh mắt không phóng khoáng. Lời này đối với thân phận tôn quý hoàng tử cũng coi như là vũ nhục.

Hắn cố tình nói như thế một cách đường hoàng, làm người ta nói không ra sai lầm.

Hạ Diệc Sơ cầm khăn xoa xoa tay, nàng còn tưởng rằng chỉ có nữ nhân sau khung cửa nhà mới vì một nam nhân mà tranh giành tình cảm mới có thể nói ra tâm kế như thế. Lại không nghĩ đến Mặc Quân nói lời này, quả thực không có gì khác biệt với các nữ nhân sau cửa nhà đó.

Hạ Diệc Sơ vừa mở miệng, định hung hắng mắng Mặc Quân một phen thì phía trên lại vang dội âm thanh to lớn: "Quân nhi, Trần Nhi, hai huynh đệ các ngươi đang nói cái gì? Hoàng Hậu sai người chuẩn bị vũ đạo đều không nhìn?"

"Nào có phụ hoàng, vũ đạo rất đẹp, nhi thần nghĩ như vậy cũng tốt, mấy năm không gặp thất đệ, thừa dịp này, cùng thất đệ hàn huyên tâm sự." Mặc Quân quay đầu lại, mặt đầy tươi cười nói với Sở Hoàng phía trên, cả người tản ra hơi thở như ánh nắng tươi sáng, nào còn có nửa phần khói mù như vừa mới đối mặt với Mặc Thiên Trần.

==================================

(1) Khai chi tán diệp: sinh con đẻ cái, nối dõi tông đường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui