Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

Editor: Mi Mặt Mèo

*******************

Rời khỏi sân thượng, Hạ Diệc Sơ trực tiếp đi vào lớp học.

Ánh mắt các bạn đồng học thật nhiều cảm xúc, đánh giá Hạ Diệc Sơ một lượt, trong đáy mắt họ ánh lên một tia vui sướng khi thấy người khác sắp gặp họa, ai nấy ngồi yên chờ xem kịch vui.

Hạ Diệc Sơ thần sắc ngưng trọng, đi đến chỗ của mình, không ngồi xuống mà đưa tay vỗ vỗ lên mặt bàn. Từ trong hộc bàn, vài bóng đen nhảy ra.

Hạ Diệc Sơ nhanh tay lẹ mắt bắt lấy bóng đen, ách, là ba con cóc sống xấu xí.

Bị Hạ Diệc Sơ bắt trong tay, ba con cóc không ngừng giãy giụa.

Hạ Diệc Sơ lại không phải kiểu con gái yếu đuối, làm gì sợ loại động vật này. Ánh mắt cô đảo qua, thẳng tay ném con cóc đi.

Được thả, ba con cóc duỗi tứ chi, rơi xuống bàn mấy bạn nữ ở giữa lớp học.

"A!"

"A a a!"

- --------------------------------------

Tiếng hét sợ hãi chói tai, trong nháy mắt, phòng học hỗn loạn, gà bay chó sủa.

Mấy nam sinh vất vả một lúc mới bắt lấy lũ cóc quăng ra ngoài, lúc này tiếng thét mới chấm dứt.

"Hạ Nhật Hòa! Cô có ý gì?" Một đám nữ sinh hùng hổ đi tới, dẫn đầu là Nguyễn Nguyên Nguyên, tướng mạo lớn lên không tồi, là hoa khôi của lớp. Hơn nữa, trong nhà có tiền có quyền, vẫn luôn được chúng tinh phủng nguyệt*, dù là nam sinh hay nữ sinh đều vây quanh cô ấy.

(*Chúng tinh phủng nguyệt: đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng)

"Không có ý gì." Hạ Diệc Sơ lười mở miệng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Nguyễn Nguyên Nguyên.

Đời trước Hạ Nhật Hòa kết giao với Cố Dư Sinh, chính Nguyễn Nguyên Nguyên nghĩ ra đủ chuyện xấu, sai sử mọi người đi làm, khi dễ nguyên chủ.

"Xem cô hình như té cầu thang một lần, đầu óc có vấn đề luôn rồi. Con cóc kia từ trong tay cô nhảy ra, không phải cố ý ném tới bên này thì là gì?" Nguyễn Nguyên Nguyên nhếch cao cằm, nhìn Hạ Diệc Sơ, tức giận không thôi.

Đem cóc bỏ vào bạn Hạ Diệc Sơ chính là do Nguyễn Nguyên Nguyên nghĩ ra, bởi vì cô ta sợ nhất mấy loại động vật xấu xí này. Ai mà ngờ, Hạ Diệc Sơ không những không sợ, còn dám bắt lấy ném tới chỗ của cô ta.

"Rốt cuộc chuyện là như thế nào, mọi người trong lòng tự biết. Các bạn để tay lên ngực mà tự hỏi đi, Hạ Nhật Hòa tôi chọc tới các người chỗ nào? Thành tích năm nào cũng hạng nhất, trừ việc một mình độc lai độc vãng, ít nói, thì lần nào cũng mang vinh dự đến cho lớp. Tại vì công khai quan hệ với Cố Dư Sinh sao? Mấy người có ai là không thích Cố Dư Sinh, không muốn cùng Cố Dư Sinh qua lại? Tôi chẳng qua làm một việc ai cũng muốn làm, có cái gì sai?"

Ngữ khí Hạ Diệc Sơ sắc bén, làm mấy nữ sinh kia thật sự sợ hãi, giống như lúc nhỏ làm sai việc gì, bị người lớn la mắng.

Phòng học trở nên im lặng, cho đến khi chuông reng vào lớp vang lên, mọi người mới lần lượt ngồi vào chỗ của mình.

Các nữ sinh không ai nói với ai, các cô đột nhiên nhận ra. Đúng vậy, Hạ Nhật Hòa có cái gì sai?

Hạ Nhật Hòa tuy không thích nói chuyện nhưng thành tích rất tốt, mỗi kỳ thi đều cùng Cố Dư Sinh đứng hạng nhất. Cô ấy thích Cố Dư Sinh, thổ lộ với Cố Dư Sinh, không ít nữ sinh đều đã từng thổ lộ với hắn.

Cố Dư Sinh lớn lên đẹp trai, có gia thế, tính tình cũng tốt, hiện giờ mọi người đều ở vào tuổi mới biết yêu, chỉ sợ không có ai là không thích người như vậy.

Liên tiếp mấy ngày sau, Hạ Diệc Sơ đi học đều không gặp phải chuốt chết, cóc chết gì đó trong hộc bàn, cũng không bị ai ngồi chiếm chỗ.

Kết quả này làm Hạ Diệc Sơ hài lòng, cô chỉ muốn thay nguyên chủ sống tiếp, không ngờ còn phải chơi tâm kế cùng đám nữ sinh này.

Trong thời gian này, Hạ Diệc Sơ nhận được vài lá thư xin lỗi của các bạn học nữ. Cô không tỏ thái độ gì, ném thư vào thùng rác.

Người được xin lỗi là Hạ Nhật Hòa, không phải cô.

Người nên nhận được lời xin lỗi là Hạ Nhật Hòa, cũng không phải cô.

Chỉ là, mấy nữ sinh này nhìn không tới.

- --------------------------------------

Nháy mắt, Hạ Diệc Sơ đã ở thế giới này mười mấy ngày.

Nhiệm vụ không hề tiến triển, đối tượng nhiệm vụ cũng không gặp được.

Hệ thống 233 cũng sốt ruột, nhắc nhở: "Cô không thể sa đọa Bảo Bảo à. Cô chủ động xuất kích đi. Tục ngữ có câu Nam truy nữ, cách tầng sơn. Nữ truy nam, cách tầng sa*. Cô đuổi tới, đem hắn ăn vào trong miệng, hắn chính là của cô."

(*Nam truy nữ, cách tầng sơn. Nữ truy nam, cách tầng sa: ý nói con trai theo đuổi con gái rất khó khăn, núi non ngăn trở. Con gái theo đuổi con trai thì rất dễ dàng, khoảng cách chỉ như một lớp lụa mỏng.)

"Dễ như vậy, ta với hắn còn phải chia tay làm gì?" Hạ Diệc Sơ ngồi trên sân thượng, hưởng thụ làn gió nhè nhẹ vuốt ve, thần sắc thích ý.

Nguyện vọng của Hạ Nhật Hòa nhất định phải để Cố Dư Sinh chân chính yêu cô một lần. Nếu nói chỉ cần đem người ăn vào là hoàn thành nhiệm vụ thì cô cũng không phải là không thể chịu ủy khuất một lần.

Chỉ là, chuyện tình cảm, không phải bản thân chịu thiệt một chút là có thể được đối phương chấp nhận.

Chẳng thế mà đời trước Hạ Nhật Hòa chịu ủy khuất cũng đủ nhiều, hai người chỉ kết giao hai năm, sau đó Cố Dư Sinh vẫn dứt ra đi được đó thôi.

Cho nên, ngày đó nói chia tay với Cố Dư Sinh, Hạ Diệc Sơ cũng đã suy nghĩ cặn kẽ.

"Đúng rồi, sự việc lần trước tôi yêu cầu điều tra đã có kết quả chưa?" Hạ Diệc Sơ hỏi Hệ thống 233.

Cô phát hiện ra, dù kế thừa ký ức của nguyên chủ nhưng hình như ký ức này còn thiếu một mảnh thì phải.

=================================


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui