Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

Editor: Mi Mặt Mèo

******************

Những ngày sau này, hễ có thời gian là Hạ Diệc Sơ chạy ra khỏi cung, tìm Phó Diệc Sinh đi du ngoạn khắp kinh thành.

Phó Diệc Sinh bị thương nên được nghỉ ở nhà, không phải lên triều, nên có khá nhiều thời gian rảnh rỗi đưa Hạ Diệc Sơ đi chơi.

Lúc trước Hạ Diệc Sơ đi chơi vẫn luôn mang theo Hồng Mai và Mặc Trúc. Sau này, lại chỉ mang theo một mình Hồng Mai. Nguyên nhân là bởi vì Phó Diệc Sinh đã thủ thỉ với nàng rằng:

"Nha hoàn kia của người thần sắc lạnh băng, sát khí bừng bừng, trông thật đáng sợ."

Ngay lúc đó Hạ Diệc Sơ đang ăn kẹo hồ lô đường, Phó Diệc Sinh dựa gần như thế làm nàng ngây ngốc, hai má đỏ bừng, ngay cả vì Mặc Trúc biện giải vài tiếng cũng quên.

Phó Diệc Sinh nhìn nàng ngượng ngừng đỏ mặt, ý cười nơi đáy mắt càng thâm.

Hai người tình cảm càng ngày càng tốt, thương thế trên người Phó Diệc Sinh cũng dần dần hồi phục.

Sau khi bình phục, Phó Diệc Sinh quay lại triều chính, thế cục nay đã thay đổi.

Phó Diệc Sinh vào triều, Quân Ngôn Dục vẫn hỏi ý kiến hắn các vấn đề quan trọng. Nhưng hắn cảm giác thái độ của Quân Ngôn Dục lãnh đạm hơn.

Phó Diệc Sinh rũ mi, che giấu cảm xúc của mình.

- -------------------------------

Phó Diệc Sinh quay lại triều chính, xử lý công vụ, làm mãi không xong, không có thời gian ra ngoài du ngoạn với Hạ Diệc Sơ.

Hạ Diệc Sơ ở trong cung ngây ngốc mấy ngày, rốt cuộc không nhịn được, phải mang Hồng Mai đi tìm Phó Diệc Sinh.

Hạ Diệc Sơ một đường đi vào Bộ Hộ, đứng chắn ở cửa, thần thái sáng láng nói vào bên trong:

"Phó Diệc Sinh! Mau ra nghênh đón bản công chúa, xem bản công chúa mang thức ăn ngon cho ngươi này."

Một hồi lâu sau, bên trong không có ai đáp lại.

"Chẳng lẽ là bên trong không ai?" Hạ Diệc Sơ nhìn Hồng Mai, lầu bầu một câu, nhấc chân đi vào.

Phòng làm việc ở đây sắp xếp ngăn ngắp, gọn gàng, kệ sách đầy kín các loại thư tịch, bàn làm việc cũng chất đầy sổ sách.

Hạ Diệc Sơ nhìn thoáng qua, tưởng Phó Diệc Sinh không có ở đây nên muốn xoay người đi. Hồng Mai kéo nàng lại:

"Công chúa, người xem chỗ kia, hình như có người."

Hạ Diệc Sơ nhìn theo hướng Hồng Mai chỉ, phát hiện sau chồng sổ sách văn kiện, quả thật có người.

Hạ Diệc Sơ đi qua, người sắp bị sách vở bao phủ đúng là Phó Diệc Sinh. Hắn vẫn mặc quan phục, ghé vào bàn ngủ say.

Hạ Diệc Sơ vốn dĩ muốn đánh thức hắn, nhưng lại dừng tay, đáy mắt hiện lên vẻ đau lòng.

Phó Diệc Sinh bỗng mở măt, trông thấy một mạt đau lòng trong đáy mắt nàng.

"Công chúa, sao người lại đến đây?"

Phó Diệc Sinh nhanh chóng đứng dậy hành lễ, bị Hạ Diệc Sơ kéo lại:

"Mau ngồi xuống!"

"Công chúa, thế này không hợp quy củ." Phó Diệc Sinh hơi khó xử, làm gì có kiểu hắn ngồi mà công chúa lại đứng.

"Được rồi, được rồi, ta ghét nhất là quy củ, giữa hai chúng ta không cần quy củ."

Hạ Diệc Sơ không để ý, phất phất tay, hỏi:

"Ngươi sao lại ngủ ở đây? Nhìn bộ dạng này của ngươi có phải nhiều ngày rồi không ngủ không?"

"Không có gì đáng ngại, thần vẫn khỏe, do việc hôm nay hơi nhiều thôi." Phó Diệc Sinh nhẹ nhàng trả lời.

Nói tránh đi như thế nhưng thực ra còn không phải là đang kể khổ sao.

Hạ Diệc Sơ trong lòng chán ghét hắn nhưng bề ngoài lại phối hợp diễn xuất, phẫn nộ đập bàn, lạnh lùng nói:

"Thân thể ngươi còn chưa khỏi hẳn đâu. Làm nhiều như thế làm gì? Những người khác đâu?"

"Công chúa, do thần muốn làm, không liên quan gì bọn họ."

Phó Diệc Sinh lộ ra vẻ uể oải:

"Thần nghỉ phép nhiều, công việc dồn lại, cũng là bình thường mà."

"Buồn cười! Đúng là khinh người quá đáng. Ta sẽ đi nói với Hoàng huynh."

Hạ Diệc Sơ tức giận, xông ra ngoài.

"Công chúa, công chúa, người từ từ!" Hồng Mai đuổi theo.

Cho đến khi không còn thấy thân ảnh hai người, Phó Diệc Sinh nhếch miệng cười, đáy mắt hiện lên một ý trào phúng:

"Muội muội à, ngươi cũng dễ bị lừa quá. Quân Ngôn Dục đem ngươi bảo hộ thật tốt, lại thành ra tính tình như vậy... Ngu muội!"

============================


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui