Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

Editor: Mi Mặt Mèo

******************

Đối với người dại diện đang tiểu nhân đắc chí, Hạ Diệc Sơ lạnh lùng cười, ánh mắt hờ hững:

"400 vạn? Không phải là công ty phải bồi thường cho tôi sao? Hợp đồng đã ghi rõ công ty cung cấp tài nguyên cho nghệ sỹ. Hai năm ra hai album, hai kịch bản phim, năm quảng cáo. Nếu không hoàn thành, nghệ sỹ có thể đơn phương chấm dứt hợp đồng, hơn nữa công ty phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng. Vương ca, anh quên rồi sao?"

Người đại diện Vương Hỏa sửng sốt, hắn thật đúng là không nghĩ tới chuyện này.

Hiện giờ còn một năm ba tháng, triển vọng nhóm nhạc này cũng không tồi, tài nguyên cũng sung túc, so với hợp đồng, còn thiếu hai quảng cáo và một kịch bản.

Thời gian còn lại đối với khoản tài nguyên còn thiếu cũng không khó, nhưng mà Quân Tử Lâm đã lên tiếng không muốn thấy Hạ Diệc Sơ trong giới giải trí nữa.

Nếu như công ty còn cung cấp tài nguyên cho Hạ Diệc Sơ vậy chẳng phải rõ rành rành vả vào mặt Quân Tử Lâm sao...

Người đại diễn bỗng rõ ràng, khó trách vì sao ban nãy Hạ Diệc Sơ nghênh ngang đòi giải ước, bởi vì cô đã bắt được lổ hổng trên hợp đồng.

"Vương ca, anh còn đem tôi đi uống rượu ăn cơm với mấy lão già kia, còn đêm qua... Trong tay tôi còn lưu lại video và ghi âm mấy chuyện hay của anh. Chúng ta đầu trọc không sợ bị nắm tóc, phải không Vương ca?"

Thái độ Vương Hỏa từ kiêu ngạo dần dần xìu xuống, không nhớ rõ mình có nhược điểm gì trong tay Hạ Diệc Sơ, nhưng thái độ chém đinh chặt sắt này của cô thật sự làm hắn chột dạ.

"Tôi đi báo với công ty tình huống của cô, cô ở đó chờ tin tức."

"Anh nhanh lên đi, vạn nhất tôi trượt tay phát video đi thì không hay đâu."

"Hơn nữa, không phải tôi muốn giải ước, mà tôi nhất định phải giải ước, anh rõ chưa?"

Vương Hỏa thật sự không nghĩ đến phong thủy luân chuyển, hắn bị Hạ Diệc Sơ làm cho tức giận không nói nên lời, cúp điện thoại.

Hạ Diệc Sơ thay đổi quần áo, ra khỏi phòng.

Phòng khách đã không còn thấy Ôn Bạch Nguyệt và Mộ Tiểu Tinh, thay vào đó là Lăng Tuyết - thành viên còn lại của nhóm nhạc.

"Lê Manh, cô trở lại rồi? Tôi không biết, tôi vẫn luôn ngồi đây xem TV, không quấy rầy đến cô chứ?"

Lê Tuyết nói chuyện ôn ôn nhu nhu. Không thể nào tin được một người ôn nhu như vậy lại hợp tác với người đại diện thiết kế tình huống, hạ dược Lê Manh, đem Lê Manh lên giường phú thương kia. Là vì cô ấy muốn đóng vai nữ 2 trong bộ phim sắp tới tên phú thương kia đầu tư sao?

Hạ Diệc Sơ lãnh đạm nhìn Lăng Tuyết. Lăng Tuyết còn trẻ, lần đầu tiên làm chuyện như vậy, trong lòng có chút hoảng loạn, căn bản không dám đối diện với Hạ Diệc Sơ, nhanh chóng trốn về phòng.

Hạ Diệc Sơ cười lạnh, ra khỏi nhà. Tiểu khu này có nhiều minh tinh và nhà giàu sinh sống, được quản lý rất tốt, tuyệt đối an toàn. Nhưng cũng không tránh được đám phóng viên nằm vùng bên ngoài tiểu khu.

Lê Manh trước giờ sinh hoạt tiết kiệm, công ty cũng không cấp xe, nên Hạ Diệc Sơ chỉ có thể mang kính râm, đi bộ ra ngoài, lấy di động gọi xe.

Xe taxi màu xanh lục đón khách xong nghênh ngang rời đi. Cách cổng tiểu khu không xa, phía sau hàng cây xanh, một tay camera đưa máy ảnh lên nhìn lại hình mình vừa chụp, có phần nghi hoặc nói:

"Kỳ lạ, cô gái kia là ai sao trông quen quá?"

"Đâu?" Tên paparazzi bên cạnh ngoi lên đòi xem.

"Mày nhìn nè."

Ảnh chụp cô gái dáng cao gầy, mang kính râm, tóc đuôi ngựa cột cao, thần sắc lãnh đạm, giơ tay mở cửa xe taxi chuẩn bị ngồi vào.

Hai ngươi cẩn thận xem xét, một trong hai tay paparazi nói:

"Gương mặt lạ nha, nếu là minh tinh thì chắc cũng phải người nổi tiếng. Tập trung đi, chúng ta phải đợi Lê Manh, chụp cô ta một tấm đưa lên đầu đề."

"Ừ biết rồi."

Hai người lần nữa ngồi sụp xuống cạnh nhau.

"Aaaaaa!" Một người đột nhiên la lên.

"Tôi nhớ rồi, vừa rồi chính là Lê Manh. Giới giải trí làm gì có ai để tóc thẳng dài đến mông đâu!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui