Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

Editor: Mi Mặt Mèo

******************

Nam nữ chủ, nam phụ, ba người đã trải qua một thời gian phiêu bạt bên ngoài, tâm lý đã thay đổi, thành thục rất nhiều.

Năm đó bọn họ và một nam phụ nữa cãi nhau, rời bỏ nơi này đi lên thành phố, chỉ còn một mình nữ phụ cô độc ở lại nơi này dốc sức làm việc, cuối cùng trở thành một nữ cường nhân, quản lý nhiều công ty.

Bối cảnh quay là trên đường, nữ phụ Tô Manh bỗng hồi tưởng lại quãng thời gian tốt đẹp trước kia cùng nam nữ chủ.

Lúc đó, cô ấy từ một vũ hội chạy ra, tươi đẹp như một bông hoa, đứng trước quán cà phê, định đẩy cửa vào, lại nghe được một giọng nam trầm thấp nói: "Thực xin lỗi."

Tô Manh quay lại nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh hòa trong biển người, cô nhấc chân chạy theo.

Khi cô chạy đến thì thấy nam chủ và nữ chủ tương ngộ ở góc đường, hai người ôm nhau gắt gao trời sập cũng không phân ly.

Tô Manh dừng chân, kinh hoảng trên mặt chậm rãi bình tĩnh lại.

Trời âm u bắt đầu có mưa.

Nước mưa tí tách rơi xuống, đám đông dần thưa thớt, ai nấy sốt ruột trở về nhà.

Nam nữ chủ đứng trong mưa ôm hôn nhau, một chút cũng không để ý tới người dầm mưa cùng mình ở đằng kia.

Đạo diễn nhìn Hạ Diệc Sơ đã hoàn toàn nhập vai, thậm chí vượt xa khả năng phát huy của người thường, kích động kêu lên với quay phim:

"Đặc tả! Đặc tả!"

Quay phim vội kéo màn hình lại, cận cảnh nam nữ chủ, lại bị đạo diễn mắng cho:

"Ngu ngốc! Là Tô Manh!"

Tô Manh đứng bên đèn đường, nước mưa rửa sạch toàn thân, giờ phút này cô ấy chật vật, thất bại thê thảm, tiếng mưa rất lớn, át đi tiếng khóc của cô.

Không sai biệt lắm, lúc này một thanh niên bung dù đi đến trước mặt, che dù trên đỉnh đầu cô.

"Này cô bé, có chuyện gì?"

Cô còn chưa kịp trả lời, một cô gái khác từ trong tiệm bánh kem chạy ra, không thấy người, hoang mang kêu lớn:

"Anh Tử Thanh! Anh đi đâu?"

"Anh ở đây!" Thanh niên kia quay đầu trả lời với cô gái rồi chạy nhanh về cửa hàng để lại cây dù ren cho cô bé lạc đường.

- -------------------------------------------------

Tô Manh lẻ loi căng dù ra. Đây là cây dù cô ấy nhiều năm trân quý.

Rốt cuộc nam nữ chủ cũng tách ra.

"Làm sao anh nhận ra em?" Nữ chủ thẹn thùng hỏi.

"Một cái liếc mắt anh liền nhận ra. Vì đuổi theo em mà anh còn đụng phải người ta đang bưng cà phê. Xem này, dấu cà phê còn này." Nam nhân chỉ tay vào dấu cà phê còn lưu trên áo.

"Ai bảo anh đi nhanh làm gì, em chỉ muốn tản bộ, sẽ không chạy mất." Nữ chủ đột nhiên nhận ra gì đó, hỏi nam chủ:

"Đằng kia hình như có người."

Cả hai đều thấy bóng dáng người váy đỏ kia, nhưng không nhận ra là ai.

"Đều tại anh, lúc nãy thế nào cũng bị người ta thấy được." Nưc chủ lại thẹn thùng chui vào lòng nam chủ. Nam chủ giơ tay ôm cô ấy vào lòng, tựa như thiên hoang địa lão*.

- ---------------------------------------------

Giọng đạo diễn vang lên làm mọi người nhẹ nhàng thở ra.

Ngọc Thạch đang muốn chạy đến quan tâm Hạ Diệc Sơ thì thấy bên người một bóng đen xẹt qua, Tần Qua chân dài vài bước đã đến bên người Hạ Diệc Sơ, khoác áo khoác lên vai cô, hỏi:

"Lạnh không?"

"Không sao." Hạ Diệc Sơ lắc đầu, đó là mưa nhân tạo, tuy rằng ướt đẫm những nhiệt độ lúc này tương đối cao nên cũng chỉ hơi lạnh.

"Chị Manh Manh thay quần áo trước đi," Ngọc Thạch cũng đã đi tới, trong tay còn cầm một cái áo khoác, đáng tiếc vô dụng.

"Ừ ừ." Hạ Diệc Sơ gật đầu, nói với Tần Qua: "Anh chờ ở đây một chút, lát nữa chúng ta cùng đi."

"Được." Thần sắc Tần Qua nhu hòa, khi Hạ Diệc Sơ dùng từ "chúng ta", hắn đặc biệt thích, cảm giác cả hai là một.

Hạ Diệc Sơ thay quần áo xong, Ngọc Thạch sấy tóc cho cô. Khi xuyên vào thân thể này, Lê Manh đã để tóc dài bảy tám năm, dài đến mông rồi.

Tóc Lê Manh được dưỡng khá tốt, nên Hạ Diệc Sơ cũng không nỡ cắt đi, vẫn tiếp tục nuôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui