Vương phủ
- Tại sao phải hưu thê?
Tôn thị có chút bất mãn hỏi Tôn Mặc khi biết chuyện này được quyết định mà không có sự đồng ý của bà.
Bà đã rất áy náy về chuyện người nhà tướng quân gặp nạn, nhưng lại không giúp đỡ được nàng.
Tôn thị tuy không hài lòng việc Lam Họa đã thành thân mấy năm mà vẫn chưa mang thai.
Nhưng ngoài chuyện đó ra thì Lam Họa là một con dâu tốt, luôn luôn kính trọng, cũng không hề vì Tôn Mặc nạp thiếp mà làm ầm ĩ.
Quan trọng là đây chính là cô con dâu bà đã chọn cho Tôn Mặc, chuyện này cũng phải hỏi ý kiến của bà chứ.
- Chuyện này là phụ thân ra lệnh.
Con cũng không muốn.
Tôn Mặc thực sự buồn bực.
Làm phu thê mấy năm cũng có tình cảm chứ.
- Lão gia? Vì sao?
Tôn thị ngạc nhiên.
Từ trước đến giờ Vương gia đâu có quản chuyện đó.
- Ta phải đi hỏi mới được? Ngươi cũng đừng suốt ngày ăn chơi trác táng nữa.
Tìm điểm chính sự làm đi.
Vương gia không hề cho bà biết chuyện này.
Làm nàng rất khó chịu, có chuyện gì không thể cho bà biết sao, dẫn đến nhìn Tôn Mặc nhịn không được nói hai câu.
Tôn Mặc buồn bực nhìn bóng dáng của Tôn thị ra cửa.
Hắn cũng không muốn hưu thê a, nhưng đó là lệnh của phụ thân, hắn không có cách nào, Họa nhi rất tốt, dịu dàng, ôn nhu.
Tôn Hải đang rất phiền não vì sự tình vượt quá tầm kiểm soát.
Vốn dĩ y với hoàng thượng bắt tay nhau vu hãm cho họ Lam kia, nhưng không biết vì sao sự tình bị bại lộ, lão hồ ly đó giả vờ bị bắt, làm hắn tưởng sự tình đã thành công, nhưng không ngờ đến khi hành hình thì dịch dung cho những tên tội phạm thành mình để tránh né.
Ngay cả người thân của hắn cũng đã bố trí chỗ an toàn.
Lão hồ ly đó đã lừa hắn.
Tôn Hải muốn lợi dụng cô con dâu họ Lam kia, để thực hiện mục đích của mình.
Nhưng sự tình lại không xảy ra theo hắn mong muốn.
Có người ngăn cản và bắt hắn phải đồng ý tờ hưu thê kia, chuyện này hoàng thượng đã đích thân ra lệnh cho hắn.
- Người đâu? Ta lát nữa còn có việc, nếu lát nữa phu nhân đến thì nói là sự tình đã quyết.
Không thể thay đổi.
Tôn Hải nhớ đến chuyện hưu thư liền nói với Tiểu Đinh
Tiểu Đinh cung kính đáp lời rồi lui ra ngoài.
Tôn Hải trở lại trong phòng, hình như là đang nói chuyện với ai đó nhưng lại không thấy người.
Một lúc sau có một bóng đen từ trong phòng bay ra.
Tôn thị đi đến đó nghe được lời của Tiểu Đinh, cũng chỉ đành phải quay về.
Hôm nay tâm trạng không tốt, bà muốn đi đến suối nước nóng ở sơn trang thả lỏng một chút.
Hoàng cung nước Vũ
Cung Càn Thanh
Tôn Quyền- hoàng đế nước Vũ ngồi trên long ỷ, mặc dù đã khuya nhưng vẫn còn đang xem xét tấu chương.
Có lẽ do thường hay thức khuya khiến trông khuôn mặt trông già hơn so với tuổi.
Độ tuổi tứ tuần.
Đôi mắt sắc bén thỉnh thoảng lại nhíu lại vì nội dung tấu chương.
Trong phòng có âm thanh lật giấy.
Chợt Tôn Quyền ngừng lại.
Không có tiếng lật giấy nữa.
Sau một lúc đó là những tiếng đồ vật rơi xuống đất được phát ra từ Càn Thanh Cung.
Thái giám, cung nữ, thị vệ vội nín thở, như sợ chỉ cần một tiếng động nhỏ bé đó làm kinh động người đang ở trong đó.
Sợ mình sẽ phải rơi đầu.
Tiếp đó Tôn Quyền đi đến một kệ sách, tháo xuống một quyển trong đó, xoay cái cần gạt giấu bên trong.
Một cánh cửa đang từ từ mở ra.
Bóng dáng Tôn Quyền dần chìm vào trong đó.
Phái Không Động ở phía nam được nằm trên ngọn núi của dãy Sơn Nhất - dãy núi trải dài qua ba nước Vũ, Nguỵ, Triệu.
Trên đó, có những con người đang hăng say luyện tập ở sân viện.
Sâu trong đó là tòa nhà của chưởng môn và các vị trưởng lão.
- Thế nào? Đã có tin của Bàn nhi chưa?
Chưởng môn phái Không Động- Thời Vệ lên tiếng hỏi đại đệ tử của mình - Thời An.
- Đã có tin, người đã gặp thành công, chẳng qua là bây giờ đang có rất nhiều con mắt đang nhìn chằm chằm chúng ta.
Chúng ta cũng không thể hành động tùy ý.
Thời An cung kính lên tiếng, lần này vì chuyện sinh con của phu nhân hắn, nên hắn không đi được, đành bàn giao lại cho Cổ Bàn
- Điều này là không thể tránh khỏi.
Chúng ta tới trước, đừng để bọn họ dắt mũi.
Chưởng môn Thời Vệ nhìn về phía chân trời đằng xa cảm khái.
- Vâng, sư phụ, nếu không còn chuyện gì khác, đệ tử xin cáo lui
- Đi đi
Thời Vệ phất phất tay, ông không thể tự mình đi nên có chút nóng lòng.
Sợ sự tình sắp thành công lại đột nhiên thất bại.
Cũng trong thời gian đó ba phái còn lại cũng nhận được thông tin chính xác điều họ muốn biết.
Kinh thành nước Ngụy, tân hoàng mới lên ngôi, mọi thứ còn đang hỗn loạn, tin tức được gửi đến cũng trễ nhất.
Dung Thiên người mặc hoàng bào, y phục ôm sát lấy cơ thể hắn, hiện lên những đường cong rõ ràng, vai rộng eo thon.
Khuôn mặt như được tạc từ một người thợ lâu năm, mũi cao, môi mỏng, đôi mắt như đang chứa đựng nhiều điều, khiến người đối diện có thể chìm trong đó, đang đau đầu với mớ lộn xộn mà tiên hoàng để lại.
Hắn đã phải rửa sạch lại các quan viên đang tham ô hối lộ.
Tuy Dung Thiên biết chuyện này là điều bình thường, làm gì có quan nào không tham.
Nhưng hắn cần làm để cảnh cáo với những ai còn đang nhòm ngó cái vị trí này, cũng là để củng cố thế lực của hắn.
Hắn cần phải đột phá, tìm chút ích lợi cho họ, và tin tức hắn mới biết.
Các quý tộc đều sẽ không thể không hưng phấn.
Dung Thiên nở nụ cười, nếu có ai nhìn đến cũng phải xúyt xóa vì nụ cười của y, như cảm thấy mình đắm chìm trong xuân phong.
Nhạc Ly hôm nay dậy sớm, quyết định đi dạo một vòng quanh biệt viện.
Những giọt sương long lanh đọng trên lá buổi sớm mai đẹp mê hoặc tựa như những viên pha lê trong suốt điểm trên dải lụa xanh.
Biệt viện được thiết kế theo kiểu tứ hợp viện, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn ;theo bốn hướng Đông, Tây, Nam Bắc, thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc, hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông - Tây và nhà đối diện với nhà chính, nhà bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện.
"Tứ" chỉ số bốn, "viện" là khoảng không gian như sân, vườn trong nhà.
"Tứ hợp viện" chính là khoảng sân vườn được kết hợp lại từ bốn hướng đông, tây, nam, bắc.
Nàng vươn người kéo dãn cơ thể, bỗng nhớ ra một chuyện, nàng ngó nghiêng xung quanh, đi đến một cái cây to nhất:
- A Nhất ngươi có ở đó không?
Nhạc Ly ghé vào cây nói nhỏ, theo nàng nhớ trong phim các ám vệ thường ở trên cây to nhất để che dấu thân hình của mình.
Nàng muốn tìm hắn để học võ công.
Thế giới này quá đáng sợ, nàng phải học thêm kĩ năng.
A Nhất đang lau lại đoản đao của mình thì nghe có người gọi, y liếc mắt xuống nhìn, hình như đó là người ở bên cạnh Lam Họa tiểu thư vào tối qua.
Liếc xong lại tiếp tục lau, không hề để ý.
Nhạc Ly không thấy trả lời, nàng thầm nghĩ, chẳng lẽ không phải.
Đúng lúc này Lam Họa cũng đi ra.
- Họa Họa.
Tối qua ngủ ngon chứ?
Nhạc Ly vui vẻ chào đón, cẩn thận quan sát sắc mặt của nàng.
- Ta ngủ ngon, ngươi cũng ngủ ngon chứ?
Lam Họa có chút thất thần, dạo này xảy ra quá nhiều chuyện, nàng cảm thấy tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi.
Nhìn đến Nhạc Ly vui vẻ, tâm tình nàng cũng nhịn không được tốt lên, cười nhẹ.
- Họa Họa, ngươi cười thật mỹ, ngươi nên cười nhiều hơn.
Nhạc Ly muốn cho Lam Họa không sầu nữa.
Tuy hôm qua nhìn cũng không thấy khác thường.
Nhưng phu thê mấy năm, đột nhiên nhận được tờ hưu thê, thử hỏi ai không buồn chứ.
Nếu ở hiện đại, không chừng tên nam nhân đó đã nhập viện rồi.
Hừ, tra nam.
Những thứ trói buộc nữ tử cổ đại thật đáng giận.
Không muốn nhắc chuyện không vui, Nhạc Ly bèn kể một vài chuyện lý thú mà ở hiện đại nàng nghe qua.
Đương nhiên ở đây là độc nhất vô nhị rồi.
Dẫn đến xung quanh nàng vây quanh không chỉ Lam Họa, Tiểu Thuý mà cả những nha hoàn khác cũng tò mò nghe.
Dẫn đến tiếng cười vang lên không ngớt.
A Nhất ở trên cây cũng vảnh tai nghe.
Đúng lúc này, thị vệ trông cửa tới báo, có người muốn gặp Lam Họa.
Lam Họa đang suy nghĩ là ai, thì người nọ đã đi vào mặc kệ sự ngăn cản của thị vệ.
- Ngài chờ một chút xem tiểu thư có gặp ngài không?
Người gác cửa cũng bất đắc dĩ nói.
- Ta là phu quân của Họa nhi, ta có chuyện muốn nói, ngươi là ai mà dám ngăn cản ta.
Tôn Mặc nói rồi sai người của hắn ngăn lại thị vệ đó, còn hắn một mình bước vào.
Ngoài cửa ầm ĩ đã gây sự chú ý của mọi người.
Một nam tử mặc thanh y, tay cầm quạt xếp, trên khuôn mặt tươi cười có vẻ phong lưu.
Nhạc Ly còn đang thắc mắc là ai, chỉ thấy Tiểu Thuý gọi một tiếng:
- Cô gia!
Sau đó hành lễ.
Lam Họa bởi vì giật mình vẫn đứng sững người nơi đó.
À, thì ra là phu quân của Họa Họa, đúng là văn nhã bại hoại.
Nàng đã nghe Tiểu Thuý kể, hắn đích thị là một tên tra nam.
- Ngươi đến đây làm gì?
Lam Họa phục hồi lại tinh thần lên tiếng