[mau Xuyên] Luận 1001 Cách Chết Của Nữ Phụ


Tiếu Mạn Sinh thừa nhận bản thân không hề bình thường một chút nào. Mặc dù là một trạch nữ, trong đầu chỉ có sách vở kiến thức của mười mấy năm giáo dục, nhưng mà trải qua một lần xuyên không, rơi vào mạt thế chỉ có chém giết. Sau này đúng là cô bị Dịch Quân chơi đến chết nhưng không thể giấu được khoảng thời gian tại đó đã hoàn toàn khơi dậy bạo ngược trong lòng. Thỉnh thoảng Tiếu Mạn Sinh lại càng ưa thích bạo lực hơn là yên tĩnh nói chuyện, bản tính hiếu chiến so với người thường còn mạnh hơn. Tưởng rằng bản thân sẽ tiếp tục ngang tàng như thế, nhưng lại một lần nữa ẩn nhẫn trong Dương gia, suốt mười năm chịu ghẻ lạnh, Tiếu Mạn Sinh mài dũa bản thân, giấu đi chút nóng vội ngây thơ, học được cách kìm nén bản thân. Nói thẳng ra chính là luyện được thêm một loại thần công trợn mắt nói dối. Chỉ cần là cô nói ra, dù cho có là loại chuyện hoang đường đến mức nào cũng vẫn có người tin. Sự đáng tin đó 40% dựa vào nhan sắc vốn có, 60% là nhờ khả năng nói phét mà mặt không đỏ tim không loạn, bộ dạng nghiêm túc như đang bàn chuyện vận mệnh thế giới.
Vậy nên, khi khoa chỉ huy thông báo có buổi sàng lọc lần hai, lần này là chiến đấu súng thật đạn thật, địa điểm trong rừng rậm Mê Lâm toàn thú biến dị, khoa chỉ huy vốn có 70 người, còn lại 51 người tiếp tục tham gia buổi sàng lọc này, còn lại bị loại từ vòng kiểm tra tinh thần lực. Trích Tinh Vân chia ra một tổ hai người, mỗi tổ phải tìm được một vật phẩm được giấu trong rừng Mê Lâm, tùy vào độ nguy hiểm và mức độ quý hiếm của nó mà tính toán điểm số. 51 người chia ra thành tổ hai người chắc chắn sẽ phải có một người lẻ ra, Trích Tinh Vân nghe được nghi vấn này liền cười nhạt:
- Đến cả việc một mình vào rừng Mê Lâm cũng không dám thì tốt nhất các ngươi nên nghỉ học luôn đi.
Hắn đã nói đến đây, kẻ nào ngu muốn đi lên phản đối nữa, vội vội vàng vàng tìm người ghép cặp, chỉ mong người lẻ ra đó không phải là mình. Tiếu Mạn Sinh cảm thấy đằng sau có người vỗ vai mình một cái, quay lại liền nhìn thấy khuôn mặt như muốn bắn ra hào quang "ta thật thiện lương, ta thật dịu dàng, mau quỳ xuống vái lạy ta đi" của nữ chính. Cô cũng thực muốn quỳ xuống lạy Hà Kỳ Mỹ, cô không buồn nôn cũng phải tôn trọng dạ dày người khác chứ, không phải ai cũng có định lực tốt như cô, cục cưng thân thể yếu ớt, không chịu nổi, mắt muốn mù rồi.
- Dương Thuần, ta thấy ngươi không có người muốn ghép cặp cùng, không bằng chúng ta cùng nâng đỡ nhau đi.
Không không không, nếu như vào cùng tổ với ngươi thì là ta nâng ngươi lên còn ngươi biến ta thành bàn đạp để trèo lên ấy. Mặc dù đầu óc cô thỉnh thoảng hơi mắc bệnh đờ đẫn kinh niên của dân mọt sách nhưng mà không thoái hóa đến nỗi tưởng rằng nữ chính ban phát thiện tâm muốn biến mình thành chị em tốt đâu.
Trong lòng chỉ muốn từ chối phắt đi cho xong, ngoài mặt Tiếu Mạn Sinh lại uyển chuyển mà nói:
- Xin lỗi, ta muốn thử sức bản thân một lần, nên không có ý định ghép đội với ngươi.
Hà Kỳ Mỹ lần đầu tiên ban phát thánh quang không thành, trợn to mắt ngạc nhiên nhìn Tiếu Mạn Sinh. Có thể thấy bình thường nữ chính khá thuận buồn xuôi gió, chưa bao giờ bị từ chối yêu cầu lần nào. Tiếu Mạn Sinh thầm chép miệng, vậy thì xui xẻo cho nữ chính rồi, nếu Hà Kỳ Mỹ vẫn quấn quít lấy cô thì đây sẽ không phải lần cuối cùng bị vả mặt đâu.
- Dương Thuần, thầy có ý lập tổ hai người, ngươi như vậy là vi phạm quy tắc đó. Ta và ngươi tinh thần lực ngang ngửa nhau, sẽ không ngáng chân nhau đâu.
Đừng có mà xếp ta và ngươi ngang hàng, tinh thần lực kém 1 đơn vị, cút sang một bên.
Tiếu Mạn Sinh trong lòng cuồng chửi, bên ngoài lại dịu dàng cười. Thân thể thường xuyên đổ bệnh khiến khuôn mặt cô tái xanh, có chút gầy gò, tạo cho người ta một cảm giác mỹ nhân an tĩnh, dịu dàng như nước. Tiếu Mạn Sinh biết thánh quang của nữ chính đã muốn bao phủ cả phòng học rồi, bộ dạng dịu dàng này của cô đem ra không bằng một cái móng tay của nữ chính nhưng diễn vẫn phải diễn cho trót. Tiếu Mạn Sinh đứng lên, so với nữ chính thấp hơn một chút, người cũng gầy yếu hơn, nhưng khi cô dùng ánh mắt đen nhánh nhìn Hà Kỳ Mỹ không chớp, có một loại khí thế kì lạ, bễ nghễ, kiên cường, không bao giờ lùi bước. Hàng vạn cảm xúc khó tả người khác nhìn được từ đôi mắt đó. Tiếu Mạn Sinh chậm rãi nói, âm lượng vừa đủ như đang nói chuyện giữa hai người bạn bình thường, mang theo mềm mại đặc trưng của cô lại nói ra những từ ngữ khiến người khác không thể tưởng được:
- Thầy Trích đã nói, người ngay cả can đảm một mình đi vào trong rừng Mê Lâm cũng không có thì không xứng đáng ngồi tại lớp này. Thầy chỉ nói lập một tổ hai người chứ không hề cấm ai đi vào rừng một mình hết cả. Vậy nên ta muốn thử, muốn thử xem bản thân có xứng đáng đứng tại đây hay không.
Thật ra nếu trong đó có nguy hiểm, Tiếu Mạn Sinh tin tưởng dựa vào tinh thần lực của bản thân có thể chạy thoát được. Nhưng mà bản lĩnh trợn mắt nói phét không ngượng không vấp này, tự cô còn thấy tự hào, tự chấm bản thân 5 sao.
- Đúng vậy, trò Dương Thuần nói hoàn toàn đúng ý ta. Ta chỉ cho các người hai người một tổ, còn lại các ngươi đi một mình có ai cấm cản đâu. Còn ở đây lằng nhằng nữa? Đã xếp xong tổ đội thì tự động lên xe di chuyển đến rừng Mê Lâm mau.- Trích Tinh Vân nhận thấy bầu không khí có vấn đề, mặc dù không liên quan đến hắn vẫn đứng lên giải quyết, chẳng qua ánh mắt nhìn Tiếu Mạn Sinh còn mang theo ý cười, giống như tự hào.
Tiếu Mạn Sinh cười khan hai tiếng, đừng tự hào, ta với ngươi không quen biết. Trích Tinh Vân và Tiếu Mạn Sinh đều nói thành như vậy, người trong khoa nghe rõ mồn một đều cảm thấy mặt nóng lên, có một vài người bắt đầu tách đội, quyết định tiến vào một mình. Liên Túy từ lúc đi vào không lên tiếng nhưng mọi người đều biết hắn nhất định sẽ tiến vào một mình, cho dù không ai nói hắn cũng sẽ không hợp đội với ai, đó là khoảng cách giữa thần và phàm nhân, bọn họ đã sớm quen rồi. Hà Kỳ Mỹ im lặng một hồi sau đó phát hiện không ai để ý mình liền lui lại, không tiếp tục tìm người ghép đội nữa, dường như có ý muốn tự đi vào.
Liên Túy đi lướt nhanh qua Tiếu Mạn Sinh, để lại một câu:
- Đừng ham chơi, ta ở trong Mê Lâm cho ngươi cơ hội giết được ta.
Tiếu Mạn Sinh rất nhạy cảm với tâm trạng của người khác, Liên Túy chỉ nói một câu rồi nhanh chóng rời đi nhưng Tiếu Mạn Sinh cảm nhận được, hắn đang hưng phấn. Cả người cô đều cảm thấy không khỏe, cái tên điên này lại hưng phấn quái gì chứ? Hắn là đang coi thường cô giết không nổi hắn sao?
Tiếu Mạn Sinh nắm chặt tay, điều chỉnh cảm xúc một hồi, ngoài mặt bình thản theo dòng người đi lên xe di chuyển, trong lòng thầm đem cả nhà Liên Túy ra thăm hỏi một lượt.
***
Tự dưng tui muốn viết H mấy thím ạ :3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui